Trong mắt hiện ra sự thật thà chất phác, gương mặt cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của thời đại này.
Nhìn động tác của chị dâu cả, cô thấy hơi ngại, vội vã muốn đứng dậy từ đi cất bát.
“Chị dâu, chị để đó đi, em tự làm.
”Tề Tố Mai thấy Hề Thanh Thanh định đứng dậy thì vội cản lại: “Hai ngày qua em không ăn gì, cơ thể đang yếu lắm, không thể xuống giường, chị cũng chỉ tiện tay làm thôi.
”Không chờ Hề Thanh Thanh đáp lời, cô ấy ấn cô xuống giường rồi cầm bát đi luôn.
Giống y như hình thường mà mọi người nói trong trí nhớ, xem ra rất dễ sống chung.
Hề Thanh Thanh tiếp tục tìm dị năng của mình, cô còn dị năng thực vật nữa.
Bỗng nhiên cô thấy trong lòng bàn tay của mình có thêm một nốt đỏ, cái này có từ bao giờ thế?Lục tìm ký ức một lúc, ban đầu không hề có.
Chẳng lẽ đây là bàn tay vàng? Không gian à? Không phải dị năng thực vật của cô đấy chứ?Khi cô vừa xoa nốt đỏ vừa nghĩ tới chuyện kích hoạt dị năng, nốt đỏ bắt đầu nóng lên, ngày càng đỏ hơn.
Sau đó cô thấy nốt đỏ chậm rãi nhô ra, xuyên phá lớp vỏ, nhanh chóng phát triển thành một nụ hoa hồng chớm nở.
Hề Thanh Thanh sợ ngây người, chuyện gì thế này? Không giống dị năng thực vật của cô chút nào.
Nếu phải nói đến dị năng thực vật vốn có của cô thì phải nói đó là một trò bịp, không chỉ không thể khiến thực vật tốt hơn mà trái