Cô không quan tâm có khô hay không, mở ra cái là dốc vào miệng.
Cô ăn hết sạch đồ ăn mà nguyên chủ tích trữ mới làm dịu cơn đói xuống.
Thế giới này không có linh hạch, chỉ có thể bổ sung năng lượng thông qua đồ ăn, xem ra sau này trong nhà này sẽ xuất hiện một ông vua dạ dày rồi đây.
Hề Thanh Thanh không nghĩ thêm gì khác nữa, lấp bụng thì nằm xuống giường, nhắm mắt nghỉ, khôi phục năng lượng.
Ánh mắt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường, bỗng nhiên Hề Thanh Thanh bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cô nhìn mặt trời bên ngoài, đoán giờ giấc, chắc người trong nhà đều đi làm việc hết rồi.
Hôm qua mẹ chồng nói cô phải đi làm việc thế mà sáng lại không gọi mình dậy, xem ra bà ấy là người khẩu xà tâm phật, dù bên ngoài đồn thổi bà ấy thế nào, bà ấy đối xử với người nhà rất tốt.
Thời đại này, nếu giống như cô thì con dâu nhà người ta đã bị mắng cho to đầu rồi.
Bỗng nhiên nghĩ tới giấc mơ vừa rồi, cũng không thể tính là mơ, chắc là chuyện thực sự đã xảy ra.
Trong giấc mơ đó, linh hồn của cô quay lại kiếp sống đầu tiên, cũng là thế giới vốn có của cô.
Cơ thể hiện giờ của cô đang chứa “Hề Thanh Thanh” của thập niên 70, nghĩ tới chuyện trước khi xuyên không mình kiếm được một số tiền cực lớn, bạn thân của mình bị tai nạn xe cộ mà cô không bảo vệ được, chỉ vì kiếm khoản tiền ấy.
Kết quả, chưa kịp tiêu xài gì đã xuyên tới thế giới tận thế.
Lúc mới đến thế giới tận thế, đối diện với xác sống ập tới, cô không có không gian, chỉ dựa vào dị năng sức lực và dị năng thực vật