“Sao tớ có thể nhận đường nâu của cậu được? Cậu cầm về đi, cậu đến chơi là tớ vui rồi.
”Ở thời này, đường nâu là một món đồ đắt đỏ, cô ấy cho cô nửa cân, sao cô có thể mặt dày mà nhận được.
Hạ Tiêu Như trừng mắt nhìn, ấn túi đường nâu vào trong tay Hề Thanh Thanh: “Cậu cầm lấy, lúc trước tớ đã ăn bao nhiêu đồ của cậu rồi, cậu hào phóng với tớ như vậy, tớ có thể keo kiệt với cậu được sao?”Giống như sợ Hề Thanh Thanh nói tiếp, cô ấy vội vàng chuyển chủ đề: “Xem cái não cá vàng của tớ này, tớ chờ nhân lúc gần đến giờ cơm đến tìm cậu là để nói cho cậu biết, hôm qua bưu phẩm nhà cậu gửi đã đến khu thanh niên tri thức rồi.
”“Tớ vốn định mang cho cậu, nhưng nhiều quá, tớ cầm không nổi, lại không muốn người khác động vào, nên tớ tới để gọi cậu về lấy, nhưng thấy sắc mặt cậu bây giờ nhợt nhạt như vậy, chắc là tớ phải đi thêm một chuyến vậy.
”Hề Thanh Thanh biết rằng Hạ Tiêu Như đang nói đến là những người có hơi “đặc biệt” trong khu thanh niên trí thức.
Trong số các cô gái ở đó, có hai người rất kiêu ngạo.
Một người chăm chỉ làm việc làm việc, không tiếp xúc với ai.
Người còn lại thì mồm mép tép nhảy, nhưng lại hay nói năng linh tinh, không thể hòa hợp được.
Tổng cộng có sáu nữ thanh niên trí thức, chia làm bốn nhóm.
“Không sao, tớ đỡ nhiều rồi, đi thôi, vừa hay ra ngoài đi dạo một lát.
”Không đợi Hạ Tiêu Như từ chối, cô đã kéo cô ấy ra ngoài.
Nhà họ Cố ở cuối thôn, gần núi nhất, cách khu thanh niên trí thức đầu thôn