Hề Thanh Thanh mở gói đồ, lo lắng nhìn thoáng qua, cũng may phong bì thư chưa bị mở, bởi nếu mở ra sẽ để lại dấu vết.
Nhìn gói đồ rõ ràng đã thiếu vài thứ, Hề Thanh Thanh tức giận vô cùng, dám lấy đồ của cô, thật đúng là gan to bằng trời.
Đi vào trong sân, cô cười nhạo: “Gọi cô lại làm gì chẳng lẽ cô không biết sao? Cô đụng vào gói đồ của tôi, đúng không?”Nghe vậy, Hạ Tiêu Như vô cùng ngạc nhiên, cô ấy ở đây từ hôm qua đến hôm nay, còn cố ý xin nghỉ phép để đến tìm Hề Thanh Thanh, vì sợ rằng nhiều đồ như vậy sẽ bị Vương Tam Hoa thích táy máy mất, ai ngờ cô ta lại quay lại để trộm đồ.
“Cô dám lục đồ của Thanh Thanh, cô lấy thứ gì tốt nhất là đưa ra đây, bằng không tôi sẽ báo với đại đội trưởng.
”Trong mắt Vương Tam Hoa hiện lên một tia hoảng sợ, gân cổ nói với Hề Thanh Thanh: “Mắt nào của cô nhìn thấy tôi lấy đồ của cô hả? Đừng tưởng gả cho cháu trai của đại đội trưởng là có thể tùy tiện vu oan cho người khác!”Hề Thanh Thanh bật cười, tuy rằng bao năm qua vẫn quen động thủ, nhưng miệng cũng không phải là đồ trang trí, cô lắc lắc lá thư trong tay: “Vương Tam Hoa, cô nhớ cho kĩ.
”“Đầu tiên, mỗi khi gia đình tôi gửi đồ cho tôi, tất cả đều được liệt kê ở cuối bức thư.
”“Thứ hai, trong nhà này chỉ có ba người chúng ta ở, Tiêu Như đi tìm tôi đến lấy đồ, rõ ràng cô ấy không có cơ hội lục đồ của tôi, nhưng cô đã lén lút trở