Bóng đêm mênh mang, lãnh phong thổi qua đại điện, Tê Loan điện rộng lớn càng trở nên trang nghiêm thanh lãnh. Hương lô tử kim tỏa ra hương khí thanh u, khí tức mật tĩnh vô thanh bao phủ toàn bộ đại điện.
Khương Ngưng Túy ngồi trên nhuyễn tháp, Nhan Y Lam nằm trên đùi nàng đôi mắt nhẹ khép, sắc mặt bình tĩnh từ từ chìm vào giấc ngủ, mái tóc của nàng như vẩy mực tán lạc trên đùi Khương Ngưng Túy, khuôn mặt vì mất qua nhiều máu mà càng tái nhợt vô sắc, ngay cả mi mục luôn luôn yêu dã lúc này cũng càng trở nên ảm đạm, nhưng cho dù là vậy, Khương Ngưng Túy vẫn nhớ rất rõ, đôi mắt đó của Nhan Y Lam mỗi khi mở ra xinh đẹp đến mức nào, đủ để làm cho tất cả tinh tú trong thiên địa nháy mắt đều thất sắc.
Tê Loan điện vô cùng an tĩnh, Khương Ngưng Túy thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn Nhan Y Lam một cái, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Nhan Y Lam tay dính đầy máu tươi đang chắn trước mặt nàng. Rõ ràng bị thương nặng như vậy nhưng đôi mắt phượng như mực kia vẫn lộ ra sự trấn định cùng lãnh khốc không quan tâm sinh tử. Loại cường liệt này làm cho người khác không thể nào bình tĩnh xem nhẹ, cũng làm Khương Ngưng Túy kinh hãi run sợ.
Bình thường đã quen nhìn Nhan Y Lam bá đạo cường thế, hiện giờ Nhan Y Lam lại an an tĩnh tĩnh nằm trên đùi nàng, không động cũng không nói lời nào, sự tương phản mãnh liệt như vậy làm cho Khương Ngưng Túy không thể thích ứng được, thậm chí thỉnh thoảng sẽ thừa dịp Nhan Y Lam ngủ say, cẩn cẩn dực dực đưa tay nhẹ đặt lên trán nàng xem nàng có ổn hay không. Đến khi hồi thần, Khương Ngưng Túy lại tựa như từ trong mộng tỉnh lại giật mình thu tay về, phút chốc trái tim lại đập như đánh trống, trong lòng tựa như có thứ vô hình ngăn chặn, cảm xúc quá mức xa lạ này làm cho nàng sợ hãi không cách nào thích ứng.
Lúc Bích Diên nhẹ nhàng bước vào, vừa vặn cắt đứt dòng suy nghĩ ưu tư của Khương Ngưng Túy. Bước chân của Bích Diên rất nhẹ, nàng tiến đến tỏ ý hành lễ với Khương Ngưng Túy trước, sau đó lấy tấm nệm lông da dê đang cầm trên tay nhẹ nhàng đắp lên người Nhan Y Lam.
"Điện hạ, thái y đã nấu thuốc xong, vẫn là nhân lúc còn nóng uống đi."
Nhan Y Lam chậm rãi mở mắt, ánh mắt không chứa bất kỳ sự hỗn độn nào sau khi tỉnh ngủ, chỉ là sắc mặt tái nhợt, biểu tình vốn luôn lười biếng hiện giờ lại càng sâu hơn.
Nhan Y Lam được Bích Diên nâng đỡ ngồi dậy, nàng nhìn Khương Ngưng Túy vẫn giữ nguyên tư thế ngồi lúc ban đầu, cong cong khóe môi, cười nói:
"Bản cung ngủ bao lâu?"
"Chỉ hai canh giờ."
Động tác ngồi dậy của Nhan Y Lam chợt ngừng một chút, sau đó phượng mâu dừng trên mặt Khương Ngưng Túy, ý cười càng đậm hơn.
"Ngươi vẫn cứ ngồi như vậy sao?"
Khương Ngưng Túy trầm mặc, nàng cầm lấy chén thuốc từ trong tay Bích Diên đưa đến trước mặt Nhan Y Lam.
"Trưởng công chúa là đang nhắc nhở ta, vừa rồi hẳn nên trực tiếp đẩy ngươi xuống đất sao?" Nói xong, cũng không chờ Nhan Y Lam trả lời, nàng nâng chén thuốc lên, thúc giục:
"Uống thuốc."
Ngày xưa đã quen nhìn dáng vẻ bất ngôn bất ngữ* của Khương Ngưng Túy, hiện nay thấy nàng ấy kiềm nén tính khí mời nàng uống thuốc, Nhan Y Lam lại cảm thấy dưới ánh nến, gương mặt lãnh đạm nghiêm túc của Khương Ngưng Túy giờ khắc này trở nên cực kỳ chính kinh lại mang theo ý vị sâu xa.
(*Không nói lời nào.)
Nhan Y Lam xấu xa kéo khóe môi, hỏi:
"Ngươi không đút bản cung?"
Chén thuốc trong tay nàng lại bất ngờ chao đảo làm cho thuốc bên trong suýt nữa văng ra ngoài. Khương Ngưng Túy lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhan Y Lam, hơi nhíu mày. Nhìn thôi cũng biết nàng đối với đề nghị này không có chút gì muốn đồng ý.
"Tay trái bị thương nặng như vậy, không biết chừng có tàn tật luôn hay không. Đám người thái y viện vô dụng kia, băng bó tay của bản cung giống như cái bánh bao, đừng nói là cầm chén, ngay cả đánh người cũng giống như đánh bông vải. Vai phải lại đau đến không thể ngồi dậy được, cũng không biết sau này có thể tốt lên được hay không, nếu là không khỏi, vậy nói không chừng thiên hạ bách tính đều sẽ cười nhạo trong cung có một công chúa cụt tay rồi." Nhan Y Lam tự mình độc thoại xong, đột nhiên tỏ vẻ ghét bỏ cau mày, thấp giọng nói tiếp.
"Hứ! Thật khó nghe."
Khương Ngưng Túy chậm rãi hít sâu một hơi, dường như nếu nàng không làm vậy, chén thuốc này nói không chừng sẽ bị ném vào một chỗ nào đó không lường trước được. Nàng áp chế cuồn cuộn ưu tư trong lòng, nhàn nhạt liếc nhìn Nhan Y Lam một cái, thản nhiên lên tiếng:
"Trưởng công chúa, ngươi nói nhiều quá."
Nghe thấy Khương Ngưng Túy lạnh lùng chế nhạo, Nhan Y Lam cũng không tức giận. Nàng vẫn cười, nụ cười yêu nhiêu vào khắc này càng trở nên cực kỳ mị hoặc lòng người.
"Cho nên ngươi muốn đút bản cung sao?"
Khương Ngưng Túy đã từng thấy dáng vẻ lãnh khốc vô tình của Nhan Y Lam, cũng từng thấy bộ dáng đùa bỡn lười biếng của nàng, thế nhưng một Nhan Y Lam vô lại bá đạo như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên được 'diện kiến'. Đột nhiên phát giác, đánh giá trước kia của mình về nàng, nhất định là....quá khách khí rồi.
Nhan Y Lam tuy là đang nói cười nhưng thanh âm vẫn lộ ra hư nhược. Nàng tựa nửa người dựa vào nhuyễn tháp, cho dù đã hết sức ẩn nhẫn che giấu nhưng thân thể vẫn theo từng đợt hô hấp mà đau đến phát run. Dáng vẻ cho dù sắp chết cũng muốn mạnh miệng chiếm hết tiện nghi của Khương Ngưng Túy thế này, thực làm người ta ngứa răng.
Khương Ngưng Túy lặng lẽ thu hồi tầm mắt, nàng lớn đến thế, đa phần thời gian đều được người khác phục vụ, nhưng chưa từng nghĩ đến có một ngày nàng cũng sẽ đi chăm sóc người khác như vậy. Đừng nói là đút người, ngay cả những hành động thân mật hơn một chút cũng chưa từng nghĩ bản thân phải đi làm.
Ngập ngừng khuấy khuấy nước thuốc nồng đậm trong chén, sau đó cân nhấc đắn đo mấy phen mới chậm rãi đút đến bên miệng Nhan Y Lam.
So với động tác cứng nhắc của Khương Ngưng Túy, Nhan Y