Hôm sau.
Buổi trưa vừa mới có một trận tuyết lớn, tường đỏ ngói xanh ngoài cửa sổ tất cả đều được che phủ bởi một lớp tuyết trắng ngần, đập vào mắt chính là một mảnh trắng xóa mênh mông.
Tuyết đóng rất dầy, Khương Ngưng Túy tựa cạnh cửa sổ, bên tai loáng thoáng có thể nghe thấy chỗ Thiều Hoa điện truyền tới tiếng vang náo nhiệt. Có lẽ là Liễu Hoán Tuyết đang cùng tiểu thế tử chơi ném tuyết. Tiếng cười đùa sung sướng của tiểu thế tử truyền vào tai, cũng coi như mang đến một tia sinh khí cho buổi trưa nhàn rỗi buồn chán này.
Thời điểm Lục Hà lần thứ ba vội vã bước vào điện, Khương Ngưng Túy chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, không lên tiếng.
"Nương nương..." Gương mặt Lục Hà bởi vì phải chạy tới chạy lui mà đỏ ửng. Nàng thở hổn hễn, bĩu môi muốn khóc.
"....Trưởng công chúa mời người tối nay đến Phượng Nghi cung dùng bữa."
Ý chỉ ba lần của Nhan Y Lam đều giống nhau như đúc, Khương Ngưng Túy tựa như không nghe thấy. Hồi lâu sau mới thản nhiên nói:
"Thay ta cảm tạ ý tốt của Trưởng công chúa."
Hả? Chỉ như vậy?
Lục Hà gãi gãi đầu.
Tuy nói lòng trung của nàng với Khương Ngưng Túy không phải là giả, nhưng nếu nói đến thông minh thì vẫn còn kém Thanh Phù cùng Xích Trúc một mảnh lớn.
"Nương nương, vậy chúng ta có đi hay không?"
Động tác lật sách của Khương Ngưng Túy ngừng lại một chút, trừng mắt nhìn Lục Hà đang vô cùng khó hiểu, lãnh đạm nói:
"Không đi."
"Nương nương." Thanh âm của Lục Hà có chút ong ong, cẩn thận nghe kỹ mới phát hiện, bộ dáng kia của nàng có vẻ sắp khóc rồi.
"Trưởng công chúa nói, nếu nương nương người không đi, vậy thì nhất định là do nô tỳ làm việc không chu toàn, phải đánh nô tỳ mấy đại bản."
Khương Ngưng Túy: "..."
Nhìn thấy Khương Ngưng Túy không có chút phản ứng nào, Lục Hà giả vờ sẽ khóc thật, không ngờ đột nhiên nghe nội quan ở ngoài điện thông báo.
"Thái tử giá lâm."
Thanh âm của nội quan bén nhọn cao vút, Khương Ngưng Túy đóng sách lại. Nàng đứng dậy vừa định phân phó Lục Hà lau nước mắt, không ngờ tiểu nha đầu kia đã cầm lấy tay áo nhanh chóng lau lau trên mặt, xoay người đi đến cửa đại điện nghênh đón.
Lúc Nhan Quân Nghiêu đi vào, quanh thân vẫn còn tản ra khí lạnh do đi lâu ngoài tuyết. Khương Ngưng Túy không rõ mục đích lần đến này của hắn, nàng im lặng bước lên trước, hành lễ.
"Thái tử."
"Không cần đa lễ." Nhan Quân Nghiêu tỏ ý Khương Ngưng Túy đứng lên. Hắn vừa đi vào trong điện, vừa cởi bỏ ngoại bào.
"Đúng lúc ta cùng Thái úy đã thương nghị xong chính sự cho nên thuận đường đến xem nàng một chút." Vừa nói, Nhan Quân Nghiêu tự mình ngồi vào ghế, nhìn thấy Khương Ngưng Túy vẫn đứng bất động, hắn bất giác buồn cười hướng nàng vẫy tay.
"Qua đây ngồi."
Nụ cười của hắn vẫn như lúc ban đầu nàng gặp, nho nhã ôn nhuận, đáng tiếc vẫn là khuôn mặt tươi cười đó nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, cảm thụ mà nó mang đến cho nàng đã không còn giống nhau.
Khương Ngưng Túy theo lời ngồi xuống, im lặng uống trà mà Xích Trúc dâng lên, chờ Nhan Quân Nghiêu mở miệng. Vô sự bất đăng tam bảo điện*, nói chung từ một khắc khi Nhan Quân Nghiêu bước vào Chiêu Linh điện, Khương Ngưng Túy đã kết luận hắn nhất định không chỉ đơn giản là đến nhìn nàng.
(*Không có việc gì thì sẽ không đến.)
Áp chế bầu không khí trầm mặc, Nhan Quân Nghiêu một tay cầm tách trà, một tay khác xoa nhẹ thành tách, cất lời đánh vỡ trầm mặc.
"Hôm qua nàng đi thăm hoàng tỷ, thương thế của hoàng tỷ thế nào?"
Ngữ khí của Nhan Quan Nghiêu rất bình đạm, tựa như đang nói chuyện nhà thông thường. Khương Ngưng Túy chăm chú nhìn Nhan Quân Nghiêu một cái, đáp:
"Thái y nói vết thương của Trưởng công chúa cũng không đáng ngại."
"Vậy thì tốt." Nhan Quân Nghiêu cười nhẹ trấn an, lại chuyển đề tài.
"Ta đã lệnh cho Triệu Hàng tra rõ thân phận đám thích khách, nhưng tra suốt một đêm cũng không phát hiện được bất cứ cái gì. Ngưng Túy, nàng tin không?"
Khương Ngưng Túy suy nghĩ một chút, nàng nhớ Triệu Hàng chính là vị thống lĩnh ngự lâm quân đêm đó.
"Chuyện trong triều đình ta không rõ, cũng không có quyền can thiệp, cho nên sợ rằng không thể phân ưu với Thái tử."
Khương Ngưng Túy nói chuyện vĩnh viễn đều lộ ra khéo léo cùng sơ ly, những lời qua miệng của nàng luôn đạm mạc, không xen lẫn bất kỳ tình tự cùng biểu tình nào.
Nhan Quân Nghiêu không khỏi sinh ra một cỗ bực mình, nhưng thoáng nhìn đến khuôn mặt lãnh nhược băng sương của Khương Ngưng Túy, hắn cũng không biết phải phát tác thế nào.
Ngữ khí của Nhan Quân Nghiêu trở nên lạnh lùng, tựa như là vì che giấu bối rối khi đối mặt với Khương Ngưng Túy lúc này, hắn tận lực giữ vững ngữ khí của bản thân.
"Đêm qua trước khi Triệu Hàng đến Đông cung bẩm báo đã từng đến Phượng Nghi cung của hoàng tỷ, khi ấy nàng chắc phải có ở đó. Bọn họ rốt cuộc đã nói gì?"
"Ta không hề biết chuyện đó...." Khương Ngưng Túy nói thật, vì vậy cũng không có chút né tránh, nhìn thẳng vào mắt Nhan Quân Nghiêu.
"...Cũng chưa từng nhìn thấy Triệu Hàng ở Phượng Nghi cung."
Lời giải thích của Khương Ngưng Túy tất nhiên không thể làm cho Nhan Quân Nghiêu tin tưởng. Nét mặt hắn chợt lóe lên vẻ giễu cợt, rất nhanh lại ẩn xuống:
"Ngưng Túy, từ lúc nào nàng đã học được nói dối ta?"
Những lời này của Nhan Quân Nghiêu làm nàng không tự chủ được nhớ đến Thái tử phi ôn nhuận khiếp nhược. Nàng cúi đầu nhấp một ngụm trà, cười nhạt.
"Thật ra thì bất luận ta có nói dối hay không, cho dù ta tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*, chỉ e Thái tử cũng sẽ không tin lời ta thôi?"
(*Biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết)
Bàn tay đang miết tách trà của hắn hơi ngừng một chút, dường như đã bị mấy lời của Khương Ngưng Túy đâm trúng tâm sự. Nhan Quân Nghiêu chợt ngẩng đầu nhìn về phía Khương Ngưng Túy, nhất thời hắn không biết nên trả lời thế nào.
Lập trường của bọn họ từ lúc đầu đã định sẵn sẽ không giống nhau, bởi vì lợi ích có mâu thuẫn cho nên bất luận Thái tử phi có nghĩ mọi cách lấy lòng ra sao, Nhan Quân Nghiêu cũng sẽ không có nửa điểm tin tưởng nàng. Giữa bọn họ dường như từ đầu đã định sẵn chỉ có thể vĩnh viễn là nghi ngờ cùng hiểu lầm, khó có thể giao ra chân tâm.
Vào giờ khắc này, Khương Ngưng Túy đột nhiên chầm rãi hiểu rõ nỗi bi ai cùng bất lực của Thái tử phi. Có lẽ....
"Ngưng Túy..."
Đôi mắt Khương Ngưng Túy chợt lóe lên một tia thanh minh, tựa như mặt hồ trong vắt tĩnh lặng, bất kỳ tâm tư nào cũng không thể ẩn giấu trước mặt nàng. Ánh mắt đó làm lòng hắn hốt