Khương Ngưng Túy đứng dưới ánh trăng, nàng hơi nghiêng đầu nhìn Nhan Y Lam trong Trầm Nhạn các, đôi mắt thanh lãnh dường như có ánh nến chập chờn, lãnh đạm trong mắt dần dần nứt ra một đạo dấu vết.
Khương Ngưng Túy vẫn nhớ vết thương trên vai Nhan Y Lam nghiêm trọng thế nào, sâu đến thấy xương, nhất định là vô cùng đau. Mới chỉ có hai ba ngày, làm sao có thể lành được chứ? Nàng ngay cả chung trà cũng không cầm được, Khương Ngưng Túy thật sự khó có thể tưởng tượng, lúc trước nàng dựa vào cái gì lại có thể chống đỡ đến hôm nay.
Mà những lần nàng đùa cợt chế giễu chẳng qua cũng chỉ là ngụy trang thôi, dù sao công phu miệng lưỡi của nàng lợi hại thế nào, Khương Ngưng Túy đã sớm biết rõ, chỉ cần nàng nguyện ý, Khương Ngưng Túy luôn có thể vì đôi ba câu nàng nói mà tức giận đến bỏ đi.
Như vậy, thương thế cùng đau đớn của nàng, Khương Ngưng Túy vĩnh viễn sẽ không biết được, bất kỳ ai cũng sẽ không biết được.
Bởi vì nàng là Nhan Y Lam, là người hiện giờ chấp chưởng Nhan Quốc, cho nên nàng đã quen hỉ nộ không lộ, đã quen sự tịch mịch khi đứng trên vạn người cùng cô ngạo của quân lâm thiên hạ, lại càng quen che giấu sự yếu đuối, thật giống như nàng từ trước đến nay đều sẽ không hoang mang bối rối, không cần ai giúp đỡ.
Nhan Y Lam có sự kiêu ngạo cùng ẩn nhẫn của nàng.
Khương Ngưng Túy trầm mặc nhìn Nhan Y Lam, thân người nàng được bao bọc trong tuyết bạch điêu cừu thật dày, dưới ánh nến càng thêm mấy phần đơn bạc, sắc mặc tái nhợt không có nửa điểm huyết sắc, tựa như ngọn đèn bị gió thổi chập chờn trên đài, có thể tắt bất cứ lúc nào.
Khương Ngưng Túy cứ nhìn như vậy, lòng nàng giống như bị thứ gì đó chặn lại, chặn rất chặc, thậm chí ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn. Nàng cắn môi dời đi tầm mắt, nàng phát hiện bản thân vì một người không liên quan mà lại tức giận để tâm. Nghĩ kỹ thì, thật sự là quá ngốc nghếch.
Trầm Nhạn các rất yên tĩnh, Nhan Y Lam ngẩng đầu nhìn Khương Ngưng Túy, nét mặt mang theo ý cười.
"Ngươi đang quan tâm bản cung?"
Cảm giác trái tim bị người vạch trần không khác gì đang trực tiếp thổ lộ trước mặt mọi người, Khương Ngưng Túy hơi dừng một chút, cổ họng nháy mắt như bị hóc xương cá, cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.
"Trưởng công chúa đừng nên hiểu lầm, ngươi vì ta nên mới bị thương, ta quan tâm ngươi cũng là chuyện phải làm."
"Hiếm thấy ngươi sẽ lại quan tâm bản cung." Hoàn toàn không bận tâm Khương Ngưng Túy đang vô lực giải thích. Nhan Y Lam chậc lưỡi, sắc mặt đầy trêu tức.
"Trái lại cũng không uổng phí bản cung thương ngươi như vậy."
Khương Ngưng Túy lạnh lẽo nhìn nàng, nói:
"Trưởng công chúa luôn là người không nghiêm chỉnh thế sao?"
Nhan Y Lam ngừng một chút, nâng mi mắt nhìn Khương Ngưng Túy, cười yêu diễm.
"Vậy thì phải nhìn người."
Từng câu từng chữ đều chứa đầy mập mờ, thế nhưng đều không mất đi đùa cợt. Trái lại cũng coi là một loại bản lĩnh của nàng. Khương Ngưng Túy không hề phản ứng, ánh mắt nàng dừng trên chén thuốc.
"Uống thuốc đi."
Thuận theo ánh mắt Khương Ngưng Túy nhìn sang, Nhan Y Lam ghét bỏ cau mày.
"Thuốc lạnh hết rồi, còn uống thế nào nữa?"
"Uống thuốc." Thanh âm lãnh lẽo mang theo khí thế không cho người cự tuyệt. Khương Ngưng Túy nói xong, trực tiếp lấy chén thuốc đặt vào trong tay Nhan Y Lam, băng lãnh tiếp lời.
"Nếu trưởng công chúa không chịu uống, ta không thể làm gì khác hơn là cưỡng ép đổ vào."
"Được đấy, vậy thì phiền Thái tử phi rồi." Nhan Y Lam nghe vậy, đôi mắt đột nhiên lóe lên tinh quang. Nàng đổi tư thế tựa vào ghế, cười quyến rũ.
"Dẫu sao, bản cung bị thương cũng là vì ngươi."
Hô hấp của Khương Ngưng Túy ngừng một chút, nàng trừng mắt nhìn Nhan Y Lam, thật lâu vẫn chưa hồi thần. Hiện giờ lại nghe được những lời này, nàng vậy mà sẽ cảm thấy thật khó phản bác. Tuy rằng nàng ấy chẳng qua chỉ là vô tâm đùa giỡn, nhưng chẳng lẽ không có một câu nào là nói thật? Người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình? Nhan Y Lam nơi nơi bảo vệ nàng, Khương Ngưng Túy không hề ngốc sao có thể không biết.
Đây là lần đầu tiên, Khương Ngưng Túy nhìn thấy sự ôn nhu ẩn trong tính tùy hứng kia, kín đáo nhưng sâu nặng. Nghĩ kỹ, có lẽ cũng không phải là lần đầu tiên Nhan Y Lam làm như vậy. Mỗi lần trêu đùa, phía sau đều chứa sủng nịch, mỗi lần bỡn cợt lại là đau tiếc. Nhan Y Lam vẫn đều dùng phương thức của nàng bảo hộ Khương Ngưng Túy chu toàn. Nghĩ đến đây, lòng Khương Ngưng Túy từ từ dâng lên một dòng nước ấm, cảm giác chúng chảy qua tim hóa ra lại mềm mại như vậy, ngay cả ánh nhìn về Nhan Y Lam cũng không còn lộ ra lãnh mạc như những ngày qua.
Trái tim đập như đánh trống, Khương Ngưng Túy đối với cảm giác xa lạ này cảm thấy rất bối rối, nàng thậm chí có xúc động muốn chạy trốn. Đáng tiếc ánh nhìn chăm chú của Nhan Y Lam tựa như vô hình bày ra thiên la địa võng. Khương Ngưng Túy cảm thấy bản thân đã không còn đường trốn, hoặc có lẽ là nàng căn bản vô lực chạy trốn.
Mỗi một muỗng thuốc Khương Ngưng Túy đều cân nhắc liều lượng, từ từ đút người kia. Xuyên qua ánh nến nàng luôn lãnh đạm liếc nhìn Nhan Y Lam vài lần, nàng phát hiện nếu cái tai họa như Nhan Y Lam không nói gì, bầu không khí giữa các nàng thì ra cũng có thể coi như là ấm áp hòa thuận.
Sau khi đút xong thuốc, Khương Ngưng Túy đứng dậy cầm chén thuốc đặt vào trong khay, lại thấy Nhan Y Lam nhẹ nhàng nhắm mắt, dường như là vô cùng mệt mỏi, thế nhưng lại không chịu nghỉ ngơi chốc lát.
Nhận ra được ánh mắt Khương Ngưng Túy đang rơi vào trên người nàng, Nhan Y Lam liếc mắt nhìn sang.
"Còn không chịu đi?"
Nhan Y Lam ba lần bốn lượt thúc giục, cho dù là người mặt dày hơn nữa cũng không có lý do tiếp tục ở lại. Huống chi, Khương Ngưng Túy lại là người quá mức thức thời như vậy. Nghe vậy, nàng chỉ cảm thấy nàng lại quan tâm đến việc sống chết của Nhan Y Lam có thể nói quả thật là chuyện ngu ngốc nhất đời này.
Nghĩ như vậy, Khương Ngưng Túy xoay người bước ra bên ngoài Trầm Nhạn các, vừa đi được vài bước, đột nhiên nghe Nhan Y Lam cất tiếng gọi nàng.
"Ngưng Túy." Bước chân của Khương Ngưng Túy dừng lại, dựa theo tiếng gọi xoay người. Gương mặt của Nhan Y Lam ẩn sau ánh nến, dung nhan giống như được phủ một tầng ánh sáng phù phiếm, nhìn không chân thật.
"Bản cung chưa từng gạt ngươi."
Câu nói của Nhan Y Lam mang theo thật sâu sủng nịch cùng kiên định, mạnh mẽ đâm vào lòng Khương Ngưng Túy, rách ra một đạo vết nứt. Nàng không tự chủ được nín thở, xuyên qua ánh nến nhìn Nhan Y Lam, trấn định cùng lãnh đạm trong