Trong Tê Loan điện một mảnh yên tĩnh, câu hỏi của Khương Ngưng Túy vừa ra, cung điện lớn như vậy càng trở nên trầm mặc.
"...." Hiếm thấy Nhan Y Lam lại bị Khương Ngưng Túy làm cho không lời nào để nói. Gương mặt nàng ẩn sau màn che, nhìn không rõ ràng. Hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói:
"Ngươi thắp đèn lên trước đi."
Khương Ngưng Túy quả thật chưa từng nghĩ đến, người trước giờ không hề sợ hãi chuyện gì như Nhan Y Lam lại sợ tối. Nàng vẫn nhớ cái hôm thích khách hành thích, ánh mắt Nhan Y Lam lúc đó đều là băng lãnh cùng quyết tuyệt, ngay cả khi thanh kiếm đâm vào cốt tủy cũng chưa từng chớp mắt. Ấy vậy mà nàng lại sẽ không chịu được bóng tối.
Sự tương phản mãnh liệt như vậy, thật sự là....có chút ý vị sâu xa.
Lần mò đi đốt đèn, Khương Ngưng Túy xoay người nhìn Nhan Y Lam đang ngồi trên giường, khóe môi nhẹ vẽ ra nụ cười nhàn nhạt, mi mắt vẫn mang theo băng lãnh, nhẹ giọng chế nhạo:
"Thật vô dụng."
Cũng thật sự là vô lực phản bác, Nhan Y Lam hữu khí vô lực ứng thanh nhưng không tiếp lời. Đột nhien cảm thấy bản thân ghét bỏ Khương Ngưng Túy nhiều lần như vậy, cuối cùng vẫn lần đầu tiên bị nàng ghét bỏ.
"Còn không qua đây."
Khương Ngưng Túy vẫn đứng bên cạnh giường không tiến lên, nghe được lời của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy chỉ lạnh mắt nhìn nàng, biểu tình trên mặt đầy hoài nghi.
Nhìn ra ý định trong mắt Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam nhẹ giọng trêu đùa.
"Bản cung hiện nay còn có thể làm gì được ngươi?" Nói xong, Nhan Y Lam nâng lên tay trái bị băng bó chặt chẽ, vẫy vẫy trước mặt Khương Ngưng Túy, nâng mày không vui.
"Ngươi hi vọng bản cung dùng cái tay này, hay là cái khác?"
Lời nói của Nhan Y Lam trần trụi ám chỉ, thật là....so với một người hiện đại như Khương Ngưng Túy còn phóng khoán hơn. Hận không thể bước lên bịt miệng nàng lại, Khương Ngưng Túy lạnh lùng liếc nàng, cũng không quan tâm nữa, bước chân cũng theo lời nàng bước đến bên giường.
Khương Ngưng Túy vừa đặt người nằm xuống, đột nhiên nhìn thấy Nhan Y Lam hơi chống người dậy, sau đó lập tức đem nàng bao phủ trong một phiến âm ảnh. Cảm giác áp bách bẩm sinh trên người Nhan Y Lam vô hình ập đến, giống như chiếc lưới to lớn, quấn chặt Khương Ngưng Túy bên trong, càng khóa càng chặt.
Nét mặt Khương Ngưng Túy thoáng chốc trở nên hoảng sợ, vừa định muốn ngồi dậy đẩy người kia ra, nhưng lại nhìn thấy Nhan Y Lam đã nhận ra sự kinh hoảng của nàng, người kia buồn cười nhàn nhạt nhìn nàng một cái, khóe môi cũng câu ra ý cười yêu nhiêu. Nâng tay kéo ra tấm chăn được xếp ở phía sau Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam không chút thương hương tiếc ngọc kéo đến trực tiếp ném vào người Khương Ngưng Túy, dường như là đang trừng phạt sự hiểu lầm cùng kinh hoảng lúc trước của nàng.
Có chút chật vật tránh thoát khỏi chiếc chăn tơ tằm vừa dầy vừa nặng, đến khi Khương Ngưng Túy ngẩng đầu lần nữa đã nhìn thấy Nhan Y Lam cứ để nguyên y phục nằm xuống, mái tóc dài đen nhánh tán lạc trên giường nhỏ, phi sắc cung trang phác họa thân hình càng lộ ra một loại kiều diễm yêu dã.
Gió đông buổi đêm xuyên qua khe cửa sổ thổi vào trong tẩm điện trống rỗng, ánh nến theo gió đong đưa, ánh sáng ảm đạm lập lòe, rơi vào trên sườn mặt Nhan Y Lam nhưng vẫn không thể che đi thần tình yêu nhiêu của nàng.
Từ khi Khương Ngưng Túy bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, nàng chưa từng cùng người nào đồng sàng cộng chẩm, hiện giờ ngủ ở bên cạnh Nhan Y Lam, tuy rằng cả hai không từng tiếp xúc tay chân quá nhiều nhưng vẫn làm nàng cảm thấy không được tự nhiên. Nàng len lén mở mắt quan sát Nhan Y Lam, nhưng lại phát hiện hô hấp của nàng rất cạn, có lẽ quả thực là vô cùng mệt mỏi cho nên liền cứ để nguyên y phục mà đi ngủ.
Mà nhớ đến sự hiểu lầm lúc trước của mình, trên mặt Khương Ngưng Túy bỗng nhiên nóng lên. Nàng cúi đầu nhìn chăn nệm nặng nề trên người, do dự chốc lát mới chần chừ nắm một góc chăn đắp cho Nhan Y Lam.
Nhan Y Lam cũng không cử động, có lẽ lần này đã thật sự ngủ rồi.
Đêm đã khuya, Khương Ngưng Túy chậm rãi nằm xuống bên cạnh Nhan Y Lam, nửa điểm buồn ngủ cũng không có.
Trong hôn ám, đầu ngón tay Khương Ngưng Túy nhẹ tiếp xúc với tay Nhan Y Lam, nàng kinh ngạc ngẩng người trong chốc lát, vừa định rút đi nhưng lại phát hiện Nhan Y Lam vẫn ngủ trầm như trước, không có chút phản ứng. Nàng hơi rũ mắt, nhìn thấy mái tóc dài của cả hai tản chung trên giường, không thể phân biệt được là của ai, nàng cúi đầu nên không thể nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Y Lam nhưng lại có thể cảm thụ rõ ràng khí tức của nhau.
Mặc dù, từ lúc chuyển kiếp đến đây, Khương Ngưng Túy chưa từng nói gì đến, nhưng không một khắc nào mà nàng không muốn rời khỏi nơi này, trở về nơi thuộc về nàng. Nhưng đây là lần đầu tiên, Khương Ngưng Túy đột nhiên có sự lưu luyến với thế giới này, nàng chưa bao giờ hiểu được rõ ràng tâm tình của mình như giờ phút này.
Đáng tiếc, vai trò của nàng từ đầu đến cuối bất quá chỉ là một kẻ trộm, trộm đi tất cả ôn nhu không thuộc về nàng. Mà việc buồn cười nhất chính là nàng biết rất rõ những quan tâm ái hộ đó toàn bộ đều là giả, đều không là của nàng, nhưng vẫn bất tri bất giác bị nhập vào. Nàng với cái thế giới này mà nói, với Nhan Y Lam mà nói, bất quả chỉ là một khách không mời mà đến, chỉ là mượn thân thể Thái tử phi, hưởng thụ sự ôn nhu tướng đãi không thuộc về nàng.
Suy nghĩ như vậy một chút, Khương Ngưng Tuy cảm thấy bản thân đích xác là vừa buồn cười lại đáng xấu hổ.
Giữa các nàng đã định trước là tương bất phùng thời*, trong lòng Nhan Y Lam vĩnh viễn tồn tại một người khác, mà nàng đã định trước chỉ có thể đem điều bí mật này giấu ở trong lòng, nói không được, phun không ra, sẽ trở thành một viên ung nhọt từ từ lớn lên trong lòng, ngưng tụ thành tật thương khắc cốt. Nghĩ đến đây, cơn mệt mỏi xông lên đầu, Khương Ngưng Túy nhắm mắt lại, an tĩnh thiếp đi.
Bình minh lại gần đến, có lẽ là do thói quen lâm triều nhiều năm, Nhan Y Lam cho dù có mệt mỏi hơn nữa nhưng ý thức vẫn sẽ tỉnh dậy vào lúc này.
Khương Ngưng Túy bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, chẳng qua là nàng ngủ cũng không yên ổn, chiếc chăn tơ tằm lớn che lại cả hai người bọn họ, Khương Ngưng Túy nghiêng người, gương mặt hướng về phía nàng, tóc đen phủ mặt, lộ ra quá mức trắng nhợt cùng thanh lãnh.
Cho dù là ngủ, trên mặt Khương Ngưng Túy vẫn không có bao nhiêu ôn hòa, cực kỳ giống một tòa băng sơn vạn năm không hóa.
Nhan Y Lam buồn cười, lúc ngồi dậy rõ ràng nàng đã vạn phần cẩn thận, nhưng vẫn đánh thức người từ trước đến giờ ngủ cạn như Khương Ngưng Túy.
Đôi mắt luôn luôn thanh minh của nàng giờ phút này lại nhiễm chút mông lung vừa mới tỉnh ngủ, vẻ mặt nàng hiếm khi hiện ra mấy phần lười biếng, giương mắt nhìn Nhan Y Lam, còn chưa mở miệng đã nhìn thấy Nhan Y Lam vén góc chăn bên người, thay Khương Ngưng Túy đắp tốt chăn đệm, nhẹ giọng nói:
"Canh giờ còn sớm, ngươi không cần đứng lên."
"Ngươi muốn đi đâu?"
Lúc Nhan Y Lam đứng dậy vẫn có chút không vững, nàng lung lay thân người miễn cưỡng đứng