Trăng sáng treo trên trời, ánh bạc rơi đầy đất.
Còn chưa đi vào đại điện, từ xa xa Khương Ngưng Túy đã có thể nhìn thấy đăng hỏa sáng choang bên trong đại điện, cung nhạc cùng tiếng người cười nói đứt quãng truyền đến.
Khương Ngưng Túy ngẩng đầu nhìn Nhan Y Lam đang bước lên phượng liễn phía trước, trong mắt hiện lên môt tia lo âu nhàn nhạt, sau đó liền lập tức bị giấu đi.
Yến hội được tổ chức ở Thái Dịch trì bên trong Hàm Lương điện, ban đêm mặc dù hàn lạnh thấu xương nhưng dung nhập trong một mảnh nào nhiệ tiếng cười cười nói nói, tất cả đều bị hòa tan rất nhiều.
Xuống phượng liễn, Nhan Y Lam đã chờ ở bên cạnh, Khương Ngưng Túy bất động thanh sắc kéo cung trang chấm đất của mình đi đến cạnh nàng.
"Đến đây."
Thanh âm của Nhan Y Lam trôi nổi trong một mảnh cung nhạc nhân thanh, không những không vì vậy mà bị át đi, trái lại càng trở nên trầm định rõ ràng. Nàng nói xong, lại duỗi tay hướng Khương Ngưng Túy, tỏ ý nàng đi theo mình, không nên cách quá xa. Khương Ngưng Túy không được tự nhiên ứng thanh, nhịp bước y theo phân phó của Nhan Y Lam, kề sát theo sau.
-----
Vào Hàm Lương điện, Khương Ngưng Túy vừa liếc mắt đã nhìn thấy thân ảnh của Nhan Quân Nghiêu, tầm mắt đối diện ngắn ngủi, nàng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng đôi mắt Nhan Quân Nghiêu hàm chứa sự không vui, dường như căn bản là không muốn cùng nàng liếc mắt nhiều thêm một lần. Ngay sau đó hắn liền nghiêng đầu chuyển hướng sang Liễu Hoán Tuyết bên cạnh.
Thái độ của Nhan Quân Nghiêu mặc dù không thể lộ rõ, nhưng Khương Ngưng Túy đại khái cũng có thể nhìn ra. E là trải qua chuyện Thôi Doanh bị ngộ hại, thêm cả mấy hôm nay bản thân lại vào tiểu trụ trong Phượng Nghi cung, cái phong vị Thái tử phi này của nàng, hiện giờ trong mắt Nhan Quân Nghiêu sợ rằng ngay ca một cung nữ cũng không bằng.
Đáng tiếc, Khương Ngưng Túy cũng không để tâm. Nếu đã chưa từng bận tâm Nhan Quân Nghêu, vậy cần gì phải bận tâm suy nghĩ của hắn về mình chứ?
Nhan Y Lam ho nhẹ một tiếng, vừa đúng lúc suy tư trong đầu Khương Ngưng Túy. Nàng duỗi tay khẽ kéo cổ tay Khương Ngưng Túy, mang nàng đi về hường chủ tọa.
Thời điểm đi ngang qua người Nhan Quân Nghiêu, Khương Ngưng Túy vừa định muốn dừng lại ngồi vào bên cạnh hắn, nhưng lại cảm giác được bàn tay Nhan Y Lam đang kéo lấy nàng cũng không có bất kỳ ý định buông ra nào, mà vẫn tiếp tục dẫn nàng đi về phía vị trí chủ tọa.
Đầu Khương Ngưng Túy đột nhiên trở nên trống rỗng, toàn bộ Hàm Lương điện cũng theo đó mà trầm tịch xuống. Bàn tay muốn hất tay Nhan Y Lam ra nhưng đã không kịp, Khương Ngưng Túy liền cứ như vậy mặc cho Nhan Y Lam mang nàng đi lên chủ tọa, thậm chí nàng còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, Nhan Y Lam đã ấn nàng ngồi xuống.
Trong đại điện vang lên từng trận thì thầm nho nhỏ, từ trước đến giờ Nhan Y Lam coi trọng Khương gia cho nên đặc biệt sủng ái Khương Ngưng Túy, đây là việc không giả, nhưng tất cả mọi người đều chưa từng nghĩ đến, nàng lại sẽ vượt phép tắc như vậy, trực tiếp mang Khương Ngưng Túy theo bên người, không đặt Thái tử vào mắt chút nào.
Khương Ngưng Túy còn nhớ, Nhan Y Lam đã từng nói sẽ bồi bên cạnh nàng, nhưng nàng tuyệt không nghĩ đến sẽ là với phương thức như vậy. Đang suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười trầm thấp, hàm chứa ngữ khí mỉa mai không thể nghe thấy, hơn nữa chính là lãnh ý băng lãnh thấu xương.
"Hiếm thấy Trưởng công chúa chịu nể mặt đến đây, bản vương thật là thụ sủng nhược kinh."
Phượng mâu Nhan Y Lam cất giấu lãnh ý, bên môi vẫn là nụ cười diễm mị. Nàng nghe vậy liền cười nói:
"Tiễn biệt Ngô vương, bản cung tất nhiên phải đích thân đến."
Ngô vương vờ như vô tình nói:
"Mấy ngày trước nghe nói Trưởng công chúa bị thương nặng, vốn định muốn đi thăm, không ngờ Thái tử phi lại ngăn cản trước một bước."
Nhan Y Lam cười nhẹ, tựa như là không nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, nhàn nhạt thấp giọng:
"Ngưng Túy cũng là lo lắng cho thân thể của bản cung, cho nên khó tránh khỏi chuyện bé xé to chút."
"Đông Sở nội loạn không ngừng, hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào mới có thể hồi cung lần nữa, ly rượu này bản vương kính trưởng công chúa."
Ngô vương nói xong liền lập tức đứng lên, Khương Ngưng Túy trong lòng khẽ căng thẳng, vết thương của Nhan Y Lam có lẽ người ngoài không cách nào biết được, nhưng nàng lại rất rõ ràng, hiện giờ đừng nói là uống rượu, e rằng ngay cả nâng ly nàng ấy cũng đều có chút khó khăn. Nghĩ vậy, Khương Ngưng Túy cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền đứng lên trước Nhan Y Lam một bước.
"Phượng thể của Trưởng công chúa không tốt, uống rượu khó tránh khỏi tổn hại sức khỏe." Lúc đứng lên theo Ngô vương, Khương Ngưng Túy đã cầm lấy ly rượu mà Nhan Y Lam chưa từng chạm qua, nâng ly nói:
"Ly rượu này, hay là để ta thay mặt Trưởng công chúa uống đi."
Tựa như là chưa từng dự đoán được hành động của Khương Ngưng Túy, Ngô vương hiển nhiên ngẩn ra, ngay sau đó rất nhanh đã hồi thần. Hắn cười một tiếng, mi mắt lộ ra hơi lạnh, ngữ khí cũng bất giác bắt đầu mang theo ý tứ gây khó dễ.
"Rượu của bản vương, cũng không phải là ai đều có thể uống."
Toàn bộ Hàm Lương điện lập tức trở nên yên tĩnh, các đại thần đều cảm giác được bầu không khí gió nổi mây vần lúc này, bọn họ nín thở theo dõi, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nhan Y Lam đương nhiên cũng nhận ra, phượng mâu khẽ nhíu, ánh mắt nhìn Ngô vương cũng trở nên băng lãnh. Vừa định gọi Khương Ngưng Túy lại, không ngờ nàng đã lạnh lùng mở miệng.
"Ta làm chính phi cua Thái tử, vậy mà ngay cả ta, Ngô vương cũng chưa từng đặt trong mắt. Vậy ta ngược lại muốn biết, trong mắt Ngô vương rốt cuộc còn có ai?"
Trên mặt Khương Ngưng Túy không có nửa điểm kinh hoảng, trong đôi mắt nàng là một mảnh thanh lãnh cùng trấn định. Một Khương Ngưng Túy trầm định đạm mạc như vậy, trái lại khiến Ngô vương lấy làm kinh hãi. Trầm mặc quan sát Khương Ngưng túy hồi lâu, Ngô vương đột nhiên cười lên giống như phát hiện một chuyện thú vị, ngoan lệ trên mặt cũng phai nhạt nửa phần, cười nói:
"Được! Ly rượu này bản vương bồi Thái tử phi uống."
Khương Ngưng Túy nâng chén uống cạn, đương lúc xoay người ngồi trở về chỗ, trong miệng nàng giống có một trận lửa thiêu, không nghĩ đến rượu cổ đại lại thuần liệt hơn rất nhiều so với hiện đại. Một đạo ánh mắt nóng bỏng truyền đến, so với ly rượu lúc nãy còn bỏng hơn. Khương Ngưng Túy thuận thế nghiêng đầu nhìn sang, thấy Nhan Y Lam đang tựa vào ghế, nghiêng đầu trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt lộ ra ý cười thật sâu, nhất thời khiến nàng hoa mắt.
Trên mặt đột nhiên nóng lên, ảo giác trong một khắc như vậy khiến Khương Ngưng Túy cảm thấy, bản thân có lẽ đã thật say rồi.
Bầu không khí nháy mắt liền hòa hoãn lại, các đại thần rối rít đứng dậy mời rượu. Khương Ngưng Túy thay Nhan Y Lam uống từng ly một, cho đến khi qua ba bốn ly, các vũ cơ bắt đầu lên đài hiến vũ, lúc này Khương Ngưng Túy rốt cuộc mới có thời gian thở một chút.
"Say rồi?" Nhan Y Lam thừa dịp rảnh rỗi, nghiêng