Chúc mừng sanh thần sớm, tềnh iu của tui ^////^
-----------
Khương Ngưng Túy đưa tay khép chặt vạt áo, xoay người lại, cố gắng không để tình trạng xấu hổ xông vào nội tâm của nàng.
"Ngươi lui xuống trước đi."
Thanh Phù ngẩng đầu nhìn Khương Ngưng Túy, môi giật giật, tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đáp.
"Vâng, nương nương."
Tiếng bước chân của Thanh Phù dần xa, Khương Ngưng Túy thần sắc phức tạp cúi đầu nhìn kỹ dấu vết trên người mình lần nữa, sự khó chịu bị nghẹn ở ngực bùng cháy, toàn bộ ưu tư phiền muộn giờ phút này đều dâng lên.
Tuy nói trong hai mươi năm qua Khương Ngưng Túy chưa từng trải qua mối tình nào nhưng đối với những chuyện này nàng cũng có hiểu biết. Nhìn những dấu vết vẫn còn chưa phai nhạt trên người mình, nàng cũng có thể mơ hồ cảm nhận được sự tình kịch liệt đã từng phát sinh trên cổ thân thể này.
Chẳng qua là nàng vẫn không thể hiểu nổi, coi như Thái tử phi thật sự đã làm chuyện gì đó sau lưng Thái tử, nhưng trong hoàng cung này ai lại có lá gan lớn như vậy, dám tư thông cùng Thái tử phi? Hơn nữa còn có thể lừa gạt tai mắt của tất cả mọi người, ngay cả thiếp thân thị tỳ của Thái tử phi cũng không dám tiết lộ nửa chữ, quả là quá mức to gan.
Đương lúc nghi hoặc, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh yêu dã. Người này vừa xuất hiện dường như tất cả những chuyện không hợp lý phút chốc đều được lý giải thông suốt. Chẳng qua ngoài cảm giác thông suốt, còn có cảm thụ kỳ quái nói không ra lời, sự khó chịu cứ vướng mắc trong lòng, khó mà diễn tả được.
Nói đến to gan cùng tùy hứng làm bậy...vị Trưởng công chúa lúc nãy tính tình trái lại không hề thua kém.
Nghĩ lại, nàng ta không chút e ngại nào ra vào Chiêu Linh điện, cộng với những lời nói ái muội, những hành động lộ ra sự thân mật, còn cả việc thị tỳ trong cung của mình lúc đối mặt với nàng ta đều run rẩy lo sợ, trong lòng Khương Ngưng Túy trầm xuống, tựa hồ tất cả phỏng đoán đều đã tìm được lời giải hợp lý, nhưng loại chuyện này lại quá mức lớn mật hoang đường.
Chẳng lẽ thế lực của Trưởng công chúa thật sự lớn đến mức một tay che trời? Khương Ngưng Túy tuy có nghi ngờ nhưng chưa từng hiểu rõ được. Ở trong hoàng cung này, người chân chính nắm quyền là ai. Nếu thật sự đúng như nàng suy đoán, vậy thì cuộc sống sau này của nàng nhất định sẽ không tốt a.
-----
Sau khi tắm xong, Khương Ngưng Túy gọi Thanh Phù vào trong điện, nàng thản nhiên nhìn Thanh Phù thay mình mặc y phục, mà Thanh Phù từ đầu đến cuối đều cúi đầu, đối mặt với tầm mắt lãnh đạm của Khương Ngưng Túy, nàng chưa từng dám ngẩng đầu lên.
"Rất nhiều chuyện ta tuy không nhớ rõ nhưng ngươi là người luôn luôn hầu hạ bên cạnh ta. Ta nghĩ, ngươi hẳn là biết được."
Khương Ngưng Túy thanh âm bình đạm, Thanh Phù nghe xong, động tác trong tay cũng vì kinh hoảng mà ngừng một chút, nàng ngẩng đầu lên nhìn Khương Ngưng Túy, lắc đầu nói.
"Nô tỳ cái gì cũng không biết."
Dáng vẻ trốn tránh của Thanh Phù làm sao qua mắt được Khương Ngưng Túy, rõ ràng chính là đang nói dối. Nàng làm sao lại không biết, chẳng qua là cái gì cũng không chịu nói. Suy nghĩ một lát, Khương Ngưng Túy đưa tay nắm chặt vạt áo trước người, nhàn nhạt nói:
"Ta cho là ở trong thâm cung này, mỗi một người bên cạnh mình đều có dụng ý riêng, không thể dò được, nhưng ít ra ngươi cũng sẽ nói vài lời thật với ta, không nghĩ đến cuối cùng là ta đã sai."
Lời của Khương Ngưng Túy vô cùng đạm nhạt không nghe ra bất kỳ tình tự nào bên trong. Thanh Phù sắc mặt cũng tái nhợt, nàng ngẩng đầu nhìn Khương Ngưng Túy, khẩn thiết nói:
"Nô tỳ đối với nương nương là một lòng trung thành, nương nương bây giờ muốn xử trí thế nào nô tỳ cũng không có nửa câu oán hận, chỉ cầu nương nương đừng hỏi đến những chuyện cũ kia nữa. Nương nương cũng đã quên tất cả, cần gì phải cố gắng quan tâm đến chúng."
Vẻ mặt thỉnh cầu cùng quan tâm của Thanh Phù không giống giả vờ, Khương Ngưng Túy nghe Thanh Phù nói từng chữ từng chữ đều chân tình ý thiết, lại nhìn nét khẩn trương trên mặt nàng, Khương Ngưng Túy hơi nhếch môi. Nhất thời trong lòng có vô vàng cảm thụ phức tạp cùng xen lẫn, nàng cũng không tiếp tục tra hỏi, hoặc có lẽ nàng biết có hỏi nữa cũng là phí công. Thanh Phù nếu đã nói những lời đó, chắc hẳn đã quyết tâm liều chết cũng sẽ thủ khẩu như bình. Nàng thấp giọng nói:
"Ta mệt mỏi."
Thấy Khương Ngưng Túy không tiếp tục truy cứu căn nguyên, Thanh Phù âm thầm thở phào một hơi, sau đó liền vội vàng đáp:
"Nô tỳ hầu hạ nương nương nghỉ ngơi."
----
Lúc này, Nhan Quốc đang trong mùa lạnh nhất, đêm đến, trong ngoài hoàng cung đều hoàn toàn yên tĩnh.
Cho lui đám cung nữ hầu hạ, Khương Ngưng Túy ôm một cái ấm lô tử kim trong lòng, trên vai khoác hồ cừu đại y, một mình yên lặng đứng ở trước cửa sổ. Nhìn những bông tuyết trắng rơi thật dầy trên những bức tường kéo dài mênh mông, cảnh tượng bao la này lọt vào trong tầm mắt, bóng đêm vắng lặng băng lương một đường lan tràn vào trong lòng nàng.
Từ sau khi tỉnh lại, các loại chuyện khó mà dự liệu này cứ thay nhau kéo đến, nàng thậm chí không có thời gian để tiếp nhận, tiêu hóa. Cũng không biết thế giới của mình hiện giờ ra sao, sau khi biết mình thật sự gặp nạn, mẹ mình sẽ thương tâm thế nào. Nghĩ đến những thứ này, trong lòng nàng liền rối bời bất an.
E là sau này không thể trở về rồi.
Khương Ngưng Túy tựa vào cửa sổ lặng lẽ nghĩ, ánh trăng bàn bạc chiếu rõ đường nét gò má tinh xảo của nàng, ánh sáng thanh lãnh rơi trên hàng mi dài, tỏa ra một tầng bóng mờ ảm đạm, đồng thời che đi tịch mịch trong đôi mắt.
Khương Ngưng Túy một đêm không ngủ, cho đến khi trời gần sáng, nàng mới dần dần buồn ngủ. Giấc ngủ này đến rất nhanh rất trầm, đến lúc nàng mở mắt lần nữa, trong tẩm điện đã sáng rõ. Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn sắc trời chắc hẳn đã qua giờ Tỵ.
(Từ 9h – 11h.)
Khương Ngưng Túy giật giật thân mình, đang muốn lên tiếng gọi hạ nhân canh giữ ở ngoài điện vào, đột nhiên cảm giác được một góc chăn hình như là bị cái gì đè lại, đầu óc nàng bỗng nhiên lóe lên, thần trí thoáng chốc