Dương Tư Mị được giả sơn bao bọc, đứng sau bóng cây nghe ngóng thăm dò tình hình trong Chiêu Linh điện, cho đến khi thật sự nhìn thấy thân ảnh Bích Diên ngoài cửa, nàng mới hài lòng cười một tiếng.
"Tranh Hương, chúng ta đi."
Nghe Dương Tư Mị gọi mình, Tranh Hương vội vàng ứng thanh, nhấc chân chuẩn bị đi đến Chiêu Linh điện, lại thấy Dương Tư Mị quay người trở về, hướng đến Đông Cung.
Tranh Hương khó hiểu gãi đầu, vừa nhanh chóng bước theo Dương Tư Mị, vừa nói.
"Nương nương, hôm nay chứng cứ xác thực, chúng ta không đi vào sao?"
"Chứng cứ xác thật thì có thể thế nào? Nếu ngươi muốn đi vào chịu chết, ta tuyệt không ngăn cản ngươi." Dương Tư Mị xoay đầu trợn mắt nhìn Tranh Hương, tức giận mắng.
"Trưởng công chúa quyền khuynh triều dã, từ trước đến giờ quen một tay che trời. Thế lực cùng bản lĩnh của nàng ta, trong lòng ngươi và ta đều biết rõ, ai có thể làm gì được nàng ta."
Tranh Hương không cam không nguyện bĩu môi, mắt thấy con vịt đã nấu chín trong phút chốc liền muốn bay, nàng nhục chí nói:
"Vậy nương nương...chúng ta cứ từ bỏ như vậy sao?"
Từ bỏ? Dương Tư Mị cười đến âm hiểm. Hôm qua tiểu tiện nhân kia ỷ vào có Trưởng công chúa làm chỗ dựa, dám hại mình ăn một quả cay cú như vậy, mình há có thể để cho nàng ta được tiện nghi sao?
Dương Tư Mị bước chân dừng lại, híp mắt nói:
"Ở trong hoàng cung này, không phải còn có một người có thể chế ngự được Trưởng công chúa sao?" Dứt lời, cũng không để ý đến Tranh Hương có thể nghe rõ ràng hay không, nàng đung đưa eo nhỏ đi về phía trước.
"Đi, giờ cũng không còn sớm, chúng ta nên đến Ý An cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Lúc này Tranh Hương mới rõ ràng ý định của Dương Tư Mị. Nàng đứng phía sau ha ha cười một tiếng, sùng bái nói:
"Nương nương anh minh!"
-----
Bên trong Chiêu Linh điện, hương lô tản mát ra hương khí thanh u, không một tiếng động bao phủ toàn bộ đại điện.
Cằm Khương Ngưng Túy bị người nhẹ nhàng lại mang theo chút nghiền ngẫm nâng lên, nàng lạnh lùng nhíu mày, thản nhiên đưa mắt nhìn nụ cười quyến rũ của Nhan Y Lam.
Vốn tưởng rằng mình xuyên vào thân thể của Thái tử phi đương triều thì sẽ được cơm áo không lo, nhưng Khương Ngưng Túy thế nào cũng không thể tưởng tượng được, nàng lại trở thành đối tượng giải sầu mọi lúc mọi nơi mỗi khi Nhan Y Lam nhàm chán, rơi vào tình trạng chật vật không chịu nổi như thế này.
Những dấu vết còn lưu lại trên người kia còn chưa kịp hiểu rõ, trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp, không ngờ qua một đêm tỉnh lại, Nhan Y Lam liền thừa dịp nàng ngủ leo lên giường của nàng, vô lễ càn rỡ đến mức căn bản không đem Thái tử phi này coi ra gì.
Dĩ nhiên, Khương Ngưng Túy nhìn gương mặt yêu dã ngông cuồng tự đại của Nhan Y Lam, phỏng đoán có lẽ người này chưa từng đem bất kỳ ai đặt vào trong mắt.
Khương Ngưng Túy hờ hững liếc nhìn động tác khinh bạc vô lễ của Nhan Y Lam, sau đó liền đẩy ra bàn tay đang nâng cằm mình, thân thể cảnh giác lùi về phía sau một chút, tầm mắt nhanh chóng quét qua bốn phía, dự định tìm đường có thể nhanh chóng chạy trốn. Mà câu hỏi mang ý tứ đùa giỡn ái muội kia tự nhiên cũng đã bị Khương Ngưng Túy nhấn chìm trong yên lặng.
Nhan Y Lam đang ngồi bên mép giường, nếu muốn xuống giường rời đi e chỉ là ý nghĩ hão huyền rồi. Khương Ngưng Túy theo bản năng kéo lấy y thường có chút phân tán của mình, lại không ngờ một động tác đơn giản này lại chọc cho Nhan Y Lam nhẹ giọng chế nhạo.
"Hai tiểu tròn tròn kia của ngươi còn chưa được hai lượng thịt, còn lo lắng bị người nhìn sao?"
"..."
Trong thế giới của Khương Ngưng Túy, tốt xấu gì nàng cũng là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, sắp sửa tiếp nhận công ty của mẫu thân, thế nhưng không ngờ sau khi xuyên đến đây, nháy mắt nàng lại trở thành Thái tử phi mười sáu năm hoa, mà hỏng bét nhất chính là, Thái tử phi không chỉ có khuôn mặt non nớt, hình dáng lộ ra trẻ trung mà ngay cả thân thể cũng chưa hoàn toàn phát dục, vì vậy khi nghe thấy Nhan Y Lam ác liệt đùa giỡn, một câu nàng cũng không thể phản bác lại.
Ai bảo bản thân Trưởng công chúa không chịu thua kém đâu, lãng phí sinh được một bộ túi da tốt, thân người lại không hấp thu bao nhiêu dinh dưỡng.
Khương Ngưng Túy lười cùng Nhan Y Lam đấu võ mồm, nàng không nói lời nào, chẳng qua là mượn ánh nắng ngoài cửa sổ quan sát Nhan Y Lam đang ngồi bên giường, phát hiện nàng mặc dù ngoài miệng chiếm thượng phong, chiếm hết tiện nghi của mình nhưng thân thể vẫn lười biếng tựa vào cuối giường, từ đầu đến cuối đều bảo trì khoảng cách không gần không xa.
Tựa hồ có vẻ đúng như nàng nói, nàng đối với mình một chút hứng thú cũng không có. Chẳng qua là Khương Ngưng Túy nghĩ không ra, nếu nàng thật sự không có hứng thú với mình, tại sao lại ba lần bốn lượt đến Chiêu Linh điện tìm không thoải mái?
Sườn mặt Nhan Y Lam dưới ánh sáng đại điện lặng lẽ nở rộ, làm cho dung nhan yêu dã của nàng càng thêm mị hoặc lười biếng , khóe miệng trong lúc vô tình câu ra một nụ cười tuyệt mĩ chọc người say lòng. Khương Ngưng Túy phút chốc thất thần, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc quan sát Nhan Y Lam như vậy, nàng không nhịn được nghĩ, có lẽ cổ nhân sáng tạo ra dạng từ ngữ 'khuynh quốc khuynh thành, hồng nhan họa thủy' chính là vì để hình dung nàng ta.
"Nói đến...." Nhan Y Lam nhẹ liếc mắt nhìn Khương Ngưng Túy, đứng dậy đến ngồi vào bàn trà, tự nhiên rót cho bản thân một ly tinh tế thưởng thức, ngay cả lời nói cũng mang theo vô hạn lười biếng.
"...Thân thể của ngươi đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Sự quan tâm đột ngột của Nhan Y Lam làm cho Khương Ngưng Túy hoài nghi, nàng thật sự rất khó xem đây là một sự quan tâm thuần túy, nhưng nhất thời cũng sờ không trúng ý đồ của nàng, cho nên chẳng qua chỉ khách khí trả lời.
"Đa tạ Trưởng công chúa quan tâm, đã không có gì đáng ngại."
Khóe miệng Nhan Y Lam càng thêm cong lên, nụ cười ẩn nhẫn mà bao hàm thâm ý. Nàng đặt ly trà xuống, thiêu mi liếc nhìn khuông mặt lạnh băng của Khương Ngưng Túy, lại lần nữa hỏi.
"Hẳn là không có vết thương gì chứ?"
"Không có."
Nhan Y Lam nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng Túy, mái tóc dài đen như mực cũng theo động tác của nàng mà đổ xuống, một cái nhăn mày một tiếng cười đều mang theo thâm ý. Nàng cười đến vô hạn phong tình, phượng mâu hẹp dài tùy ý