Khương Ngưng Túy lặng lẽ lùi về sau nửa bước, bởi vì quá mức chấn kinh mà trên mặt trái lại không có biểu tình gì, cả người dường như trở nên lãnh khốc vô tình.
Nhan Y Lam, kẻ gieo họa như ngươi, làm sao có thể chết chứ?
Đây bất quá chỉ là một trong hàng nghìn trò đùa của ngươi thôi. Dù sao ngươi nhiều thủ đoạn tâm cơ như vậy, luôn có thể bức ta thúc thủ chịu trói.
Khương Ngưng Túy tự mình suy nghĩ, lòng bàn tay đã xuất hiện một tầng ẩm ướt, nội tâm theo mỗi lần hít thở mà mãnh liệt đau đớn, cảm giác lo sợ cùng đau đớn này lan ra khắp tứ chi.
Nàng vậy mà lại lo sợ...."
"Nương nương..."
Khương Ngưng Túy nhất thời cũng không nói gì, Xích Trúc thấy nàng không có chủ ý gì, không khỏi lo lắng gọi nàng một tiếng.
Khương Ngưng Túy tựa như không nghe thấy, cửu trọng màn che phía sau theo gió khẽ phất phơ, chiếu ra thân ảnh như đèn tàn trong gió vào thời khắc này của nàng, lảo đảo muốn ngã. Nàng chỉ hơi rũ mắt, cho dù là như hiện giờ, gương mặt nàng vẫn keo kiệt không có chút biểu tình dư thừa nào, nàng lạnh lùng đứng đó, vẻ mặt giống như băng tuyết che phủ, phủ kín tất cả tình tự, không một cai có thể đoán được tâm tư lúc này của nàng.
Cho nên cũng không ai biết, con tim nàng đang run rẩy sợ hãi.
Sự sống chết của ngươi, có liên quan gì đến ta? Trong mắt của ngươi chưa từng có ta, tại sao ta lại phải đem ngươi đặt trong lòng.
Nhưng hiện giờ, nghe được ngươi sắp chết, ta lại không một chút vui sướng.
Đôi mi rũ xuống khẽ run, đánh vỡ ánh nến ngưng kết trên mắt, thần sắc cũng mập mờ bất định.
Nhan Y Lam, nếu ngươi chết, ta lại phải làm sao?
"Nương nương!"
Đại điện trống rỗng như vậy, tiếng hô của Xích Trúc giống như một thanh chủy thủ băng lãnh phá vỡ bầu trời đêm, cũng đánh thức Khương Ngưng Túy. Tim nàng cũng theo đó mà thắt chặt, cũng không kịp suy tư gì nữa, xoay người đi ra ngoài điện.
"Bãi giá Phượng Nghi cung."
Đêm đã khuya, hiện giờ ngoài cung một mảnh tĩnh lặng.
Tiếng bước chân nặng nề của các cung nhân mang theo phượng liễn rõ rệt rơi vào tai, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy từng tiếng bước chân đều tựa như đạp vào tim nàng, cảm giác hít thở không thông tràn lan. Xích Trúc theo sát bên phải nàng, thủy chung luôn giữ khoảng cách một cánh tay, dưới ánh trăng, thần sắc nàng so với lúc trước còn thận trọng hơn, thỉnh thoảng lại nhìn quanh bốn phía.
Phượng liễn rời khỏi Đông cung, một đường đi về phía Đông, đến thời điểm Khương Ngưng Túy nhận ra có gì đó không đúng, phượng liễn đã rẽ qua một hoa viên, đi đến một nơi vắng người.
Đây cũng không phải con đường đi đến Phượng Nghi cung. Nhận thức này khiến lòng Khương Ngưng Túy rét lạnh, nàng mạn bất kinh tâm nhìn quanh, ban đầu chỉ cảm thấy cảnh trí hết sức quen thuộc, đến khi nhìn thấy một mảnh hồ nước lớn phía trước, nàng liền giật mình, liền hiểu ra đây rốt cục là nơi nào.
Bởi vì đã từng đến một lần, cho nên Khương Ngưng Túy vẫn còn nhớ mang máng, nơi này căn bản không phải Phượng Nghi cung mà là hồ sen bên cạnh Khúc Hà viên.
Còn không chờ Khương Ngưng Túy lên tiếng bảo cung nhân dừng lại, bọn họ đã đặt phượng liễn xuống, khí tức nguy hiểm từng bước ép đến gần, Khương Ngưng Túy lãnh mạc quét qua bốn phía, tìm con đường có khả năng chạy trốn nhất. Tầm mắt bất ngờ chạm vào ánh mắt Xích Trúc, lại thấy trên mặt Xích Trúc không còn vẻ hốt hoảng như lúc nãy, khóe mắt cùng chân mày của nàng mang theo lãnh ý. Một mình bước ra từ trong đám người bước ra, Xích Trúc đi đến trước mặt Khương Ngưng Túy, đột nhiên quỳ xuống.
"Nô tỳ...." Ngữ khí của Xích Trúc trong màn đêm thanh lãnh lại càng âm lương, lộ ra lãnh mạc. Nàng nói xong, ngẩng đầu nhìn Khương Ngưng Túy, đôi mắt luôn cẩn thận giờ hiện ra một mảnh sát ý.
"...Tiễn nương nương đoạn đường cuối cùng."
Nghe được những lời này, Khương Ngưng Túy vẫn không có quá nhiều kinh hoảng hay thất thố, nàng chỉ trầm giọng nói:
"Ta sớm nên nghĩ đến."
Đôi con ngươi của Xích Trúc luôn mang nhàn nhã, ánh mắt nhìn Khương Ngưng Túy giống như đang nhìn một con chim trong lồng bị trói cánh.
"Nô tỳ cũng không hiểu ý của nương nương."
"Thái tử đã cho ngươi lợi ích gì?" Chân tướng từ từ công bố, Khương Ngưng Túy cũng không cảm thấy sợ. Nàng bĩnh tĩnh nhìn vào mắt Xích Trúc, câu hỏi lại càng trấn định.
"Hay là ngươi vốn chính là người của Thái tử?"
"Nương nương quả nhiên thông minh."
Nếu Khương Ngưng Túy đã sắp chết, vậy thì tất nhiên cũng không cần thiết phải nói dối nữa, vì người chết vĩnh viễn không thể nói chuyện, cho nên Xích Trúc thản nhiên cười một tiếng, nói:
"Từ cái ngày nương nương được gả vào cung, nô tỳ đã được lệnh của Thái tử vào Chiêu Linh điện hầu hạ nương nương, mục đích bất quá là để giám thị nhất cử nhất động của nương nương. Nương nương thật sự không nên khiến Thái tử tức giận, bình tâm mà nói, nương nương là một chủ tử tốt , đối xử với nô tỳ cũng như thân nhân, hiện giờ phải đưa nương nương đoạn đường cuối cùng, nô tỳ thật sự cũng có chút không đành lòng."
Đến tận giờ phút này,