Mặt nước ảm đạm một mảnh phù quang lược ảnh, Khương Ngưng Tuý cảm giác dòng nước phía sau lưng liên tục đẩy nàng, chỉ là sức cản vẫn không thể ngăn được thân thể đang dần chìm xuống.
Sóng nước dao động ngày càng lớn, gợn lên một đợt sóng kinh người, làm lóe ra vô số tia sáng. Dòng nước xung quanh không biết bị thứ gì đó không biết tên vạch ra, Khương Ngưng Tuý cố chống đỡ tia khí lực cuối cùng, phát hiện một thân ảnh màu trắng đang tiến về phía nàng, cuối cùng vươn tay nắm chặt lấy thắt lưng, kéo nàng bơi lên bờ.
Lồng ngực rốt cuộc đã lấy lại hô hấp, Khương Ngưng Tuý theo bản năng há to miệng thở hổn hển, thân thể rét run giữa làn gió lạnh nhưng nàng cũng không để ý. Miễn cưỡng chống khuỷu tay khởi động thân mình, nàng một bên thở phì phò, một bên lại ngẩng đầu nhìn Trì Uý đang đứng cạnh mình.
Y phục màu trắng của Trì Uý nước thấm ướt đẫm, nhìn qua cũng chật vật chẳng kém Khương Ngưng Tuý. Nàng bước đến nhặt áo choàng đã cởi ra lúc trước, cúi người choàng lên Khương Ngưng Tuý vẫn còn đang ngồi dưới đất, ngưng thần nhìn ánh lửa phía không xa, trầm giọng nói:
"Có bẫy!"
Trì Uý vốn dĩ là theo thời gian ước định chờ Khương Ngưng Tuý ở ngoại viện, không ngờ lại thấy cảnh phượng liễn vội vàng đưa nàng ra khỏi cung. Cảm thấy tò mò, nàng âm thầm đuổi theo phượng liễn tới đây, bởi vậy mới tận mắt thấy hết thảy. Cho nên nàng chỉ động tay một chút, đám người Xích Trúc vì sợ bại lộ mà đã nhanh chóng rút lui.
Đây rõ ràng là âm mưu hãm hại, mà Khương Ngưng Tuý, nếu muốn bỏ chạy thì chỉ sợ khó càng thêm khó mà thôi. Dõi theo ánh nhìn chăm chú của Trì Uý, Khương Ngưng Tuý lúc này cũng phát hiện ra ánh lửa đang tới gần, nàng gượng đứng lên, hai tay lạnh đến phát run cố cởi chiếc áo choàng trả lại cho Trì Uý:
"Đa tạ ân cứu mạng, nhưng ngươi vẫn nên mau chóng lánh đi."
Trì Uý tất nhiên hiểu được ý tứ của Khương Ngưng Tuý, nay tình hình rõ ràng là hướng về phía Khương Ngưng Túy, nếu Trì Úy tiếp tục lưu lại, đến lúc đó hai người đều không thể có kết cục tốt.
Trì Úy gật gật đầu, âm thầm thu hồi áo choàng trong tay , không nói thêm gì nữa. Nàng tuy là kẻ cô độc, tính tình lại tuỳ tâm sở dục, cũng chẳng quan tâm đến chuyện gì, nhưng chính là đời này đã định trước, bất kể sống hay chết, nàng đều là người nhà họ Liễu, nàng có người mà nàng không thể cô phụ.
Cuối cùng liếc mắt nhìn Khương Ngưng Túy một cái, thấy bóng hình nàng giữa gió đêm càng thoát ra vẻ đơn bạc yếu ớt, Trì Uý không khỏi nhẹ giọng nói:
"Thái tử phi chỉ cần kéo dài thời gian, hết thảy đều có Trưởng công chúa làm chủ.".
Trì Úy nói chính là "Kế hoãn binh", Khương Ngưng Túy lại như thế nào không rõ, nhưng là nàng giờ phút này nhớ tới Nhan Y Lam, trong lòng chỉ còn lại khổ sở. Giấu đi cảm thụ lúc này, nàng gật đầu tỏ ý đã hiểu. Nhìn Trì Úy nhanh chóng biến mất giữa màn đêm, Khương Ngưng Túy có chút hoảng thần, hôm nay từ biệt, nàng thế nhưng cũng không biết còn có cơ hội báo đáp ân cứu mạng của Trì Uý hay không. Nghĩ một hồi, Khương Ngưng Tuý hoảng hốt quay đầu, nhìn đoàn người phía sau ánh lửa đang tới gần.
"Thuộc hạ bái kiến thái tử phi.".
Trong lúc nhất thời vô số thị vệ giơ cây đuốc đi đến bên người Khương Ngưng Túy, ánh lửa đem toàn bộ Khúc Hà viên trở nên sáng rực, hồ sen phản chiếu ánh lửa lấp lánh, diễm lệ tựa như máu.
Khương Ngưng Túy bị ánh sáng đột ngột đâm vào mắt đau nhói, nàng hờ hững nheo mắt lại, nhìn tới một hàng thị vệ đang quỳ lạy, hơi hơi nâng tay, nói:
"Đứng lên đi.".
"Bẩm Thái tử phi, Thái tử ở Chiêu Linh Điện không thấy thân ảnh Thái tử phi cho nên lo lắng, cố ý phái bọn thuộc hạ tiến đến tìm kiếm." Thị vệ thống lĩnh nói xong, ánh mắt thẳng tắp nhìn Khương Ngưng Túy một cái, chần chờ nói:
"Thái tử phi không có việc gì chứ?".
"Không sao." Thể lực dần dần trở về thân thể, Khương Ngưng Túy cự tuyệt ý muốn nâng nàng dậy của Thị vệ thống lĩnh, nàng miễn cưỡng đứng lên, đầu óc lập tức choáng váng. Cố gắng chống đỡ thân thể đứng thẳng, Khương Ngưng Túy lạnh lùng nhìn đám thị vệ trước mặt, hỏi:
"Thái tử còn phân phó gì không?".
Thị vệ tổng lĩnh phát hiện Khương Ngưng Túy sắc mặt đã là không tốt lắm,đang không biết mở miệng thế nào, nay nghe được Khương Ngưng Túy hỏi, liền bẩm báo với nàng.
"Hồi Thái tử phi, Thái tử lệnh cho thuộc hạ tìm được Thái tử phi, liền lập tức... Lập tức truyền chiếu đi Minh Đức Điện.".
Minh Đức Điện là nơi Nhan Quân Nghiêu xử lý nghị sự, nay đem nàng truyền chiếu tới đó, nói vậycũng sẽ không đơn giản là gặp mặt như vậy.
Thân thể bị ngấm lạnh không ngừng run rẩy, Khương Ngưng Túy ngay cả bước đi cũng khó khăn, binh lính hai bên đều thấy nhưng không ai dám chống đối lại ý tứ của Nhan Quân Nghiêu, bởi vậy cũng không có người nào dám lên tiếng đề nghị Khương Ngưng Túy đổi qua bộ xiêm y sạch sẽ khác.
Nhưng Khương Ngưng Túy dù sao cũng là Thái tử phi, bỏ qua điểm ấy không nói, nàng tốt xấu gì cũng là người nhà họ Khương, Nhan Y Lam lại phá lệ hậu đãi nàng, bằng vào chuyện này, cả hoàng cung cũng không có ai dám bất kính với nàng. Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, tâm tư trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, cuối cùng ai cũng biết làm sao. Vẫn là thống lĩnh thị vệ không đành lòng, sai người mang đến hồ cừu đại y sạch sẽ thay Khương Ngưng Túy phủ thêm.
----
Lúc đi vào Minh Đức Điện, Khương Ngưng Túy giương mắt liền thấy Nhan Quân Nghiêu ngồi trong đại điện, trên bàn bày một trản đèn, ánh nến mập mờ ánh lên sườn mặt nho nhã của hắn, dưới màn đêm thâm trầm lộ ra vài tia bất cận nhân tình. Hắn cúi đầu thổi nhẹ chung trà, nghe thấy động tĩnh ngoài điện, liền nâng mắt nhìn lại.
"Hơn nửa đêm rồi nàng còn đi đâu vậy?" Nhan Quân Nghiêu ôn hoà hỏi, ánh mắt quét qua trên người Khương Ngưng Túy, chậm rãi nói:
"Nhìn dáng vẻ của nàng xem, cả người hỗn độn, có điểm nào giống một Thái tử phi đoan trang không?".
Từng lời của Nhan Quân Nghiêu đều lộ ra ý làm khó, đáng tiếc Khương Ngưng Túy nay thân mình suy yếu, đầu óc cũng một mảnh hôn trầm, bởi vậy không có tâm tư cùng Nhan Quân Nghiêu động khí. Nàng chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn Nhan Quân Nghiêu, cuối cùng cụp xuống mắt, nói:
"Là ta thất thố , mong rằng Thái tử chớ nên trách tội.".
Vờ như không nghe thấy lời nhận lỗi của Khương Ngưng Túy, Nhan Quân Nghiêu quan sát sắc mặt