Editor: Ngưng_chưa_18
----
Mưa rơi thấm ướt cả một mảnh quần áo trên vai Khương Ngưng Tuý, nhưng nàng tựa như không thấy, hai hàng lông mày nhíu lại nhìn Liễu Hoán Tuyết, nhất thời không nói gì.
Tiếng mưa rơi tí tách phủ quanh hai bóng hình, ai cũng không mở miệng, thời gian tựa như ngưng kết.
Suy nghĩ tỉ mỉ một lần nữa, Khương Ngưng Túy tin tưởng chính mình chưa từng nghe qua cái tên Liên Phi, bởi vậy khi nghe Liễu Hoán Tuyết đột nhiên nhắc tới một người như vậy, trong lòng không khỏi ngờ vực.
"Tai vách mạch rừng, thứ cho ta không thể nhiều lời." Liễu Hoán Tuyết cẩn thận nhìn xung quanh, rồi lại nhìn về phía Khương Ngưng Túy vẻ mặt ngưng trọng lại lo âu.
"Có điều xin tỷ tỷ tin ta, ta nhất định sẽ không lấy tánh mạng của Trì Úy ra đùa giỡn."
Nghe những lời cuối này, Khương Ngưng Túy lại tin.
Có lẽ Liễu Hoán Tuyết có trăm ngàn loại âm mưu quỷ kế có thể đùa bỡn, nhưng y theo tâm tư của nàng đối với Trì Úy, nàng lúc này cho dù có cơ hội từ bên trong làm khó dễ, cũng nhất định không có ý định cùng dư lực.
"Việc này ta đã biết , ta chắc chắn sẽ tìm hiểu, về phần......" Lời nói của Khương Ngưng Túy vừa chuyển, ánh mắt thản nhiên đảo qua Liễu Hoán Tuyết.
"Về phần có thể cứu Trì Uý hay không, ta cũng không thể cam đoan."
Liễu Hoán Tuyết nặng nề gật đầu nói:
"Có hứa hẹn này của tỷ tỷ, ta đã vô cùng cảm kích.".
"Trở về đi." Khương Ngưng Túy cũng không định nhiều lời, nàng hơi hơi nghiêng đầu về phía sau Liễu Hoán Tuyết, nói:
"Tình thế hiện nay, ngươi có đợi ngoài Phượng Nghi cung cũng không làm nên chuyện gì. Nếu ngay cả sinh tử ngươi đều có thể nhìn ra thì cần gì phải chấp nhất chứ?".
Liễu Hoán Tuyết trầm mặc một lát, nàng suy tư lời nói của Khương Ngưng Túy, sau một lúc lâu mới đáp:
"Ta hiểu được.".
Liễu Hoán Tuyết xoay người rời đi, Khương Ngưng Túy đứng tại chỗ hờ hững nhìn bóng dáng nàng càng lúc càng xa, giữa màn mưa dày đặc, thân hình đó đơn bạc, lung lay như sắp đổ. Khương Ngưng Tuý nhìn thân ảnh nàng xa dần, cho tới khi chỉ còn là một điểm mơ hồ, biến mất trong tầm mắt.
Nhìn nàng, trong lòng Khương Ngưng Túy bỗng dâng lên một trận chua xót. Chốn thâm cung khắp nơi đều là âm mưu quỷ kế, khó có được một mảnh tình thâm như thế. Đáng tiếc là, đoạn tình cảm này đã sai lầm ngay từ đầu, hiện giờ ngoài trừ chết, cũng không còn biện pháp lưỡng toàn nào nữa.
"Nương nương.".
Liễu Hoán Tuyết đã rời khỏi Phượng Nghi Cung từ lâu, Thanh Phù nhìn thấy Khương Ngưng Túy vẫn đứng một mình dưới mưa, trong lòng không khỏi sinh nghi hoặc, đi tới xem một cái. Nàng gọi Khương Ngưng Túy một tiếng, cung kính tiếp nhận cán ô trong tay nàng, thấp giọng nói:
"Ngày mưa trời lạnh, nương nương vẫn là nên nhanh chóng hồi cung thôi."
Khương Ngưng Túy nghe tiếng hoàn hồn, nàng im lặng nhìn thoáng qua Thanh Phù, thấp giọng đáp:
"Ừm."
Hai người một trước một sau trở lại Tê Loan Điện, cước bộ Khương Ngưng Túy ở ngoài điện đột nhiên dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn cửa điện dát vàng, vẻ mặt có chút do dự, thật lâu mới cất bước đi tiếp.
Nếu là gặp Nhan Y Lam thì nên nói sao đây? Thẳng thắn, hay là giấu diếm? Nhưng Nhan Y Lam là người thế nào, Khương Ngưng Túy biết rõ ràng, nàng cũng không chắc mình có thể nói dối.
Âm thầm hít sâu một hơi, Khương Ngưng Túy đi vào Tê Loan Điện, xa xa thấy đang ngồi dựa bên cửa sổ Nhan Y Lam, nàng một thân phượng y đỏ thẫm chấm đất, mi mắt cường thế yêu dã ánh ra thời tiết bên ngoài cửa sổ, một phiến tái nhợt, từ xa nhìn đến, giống như phượng hoàng gãy cánh, lại có chút cảm giác suy nhược kiều mị.
Yên lặng đến gần Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy rõ ràng đã đi rất nhẹ, nhưng là vẫn không tránh được lỗ tai của Nhan Y Lam, nàng nghiêng đầu nói:
"Bọn họ đi rồi?".
"Đi rồi.".
Đau đớn trên vai khiến cho cử động của Nhan Y Lam bị hạn chế rất nhiều, nàng cúi đầu nhìn vết sẹo dữ tợn trong lòng bàn tay trái, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt, đem vết sẹo giấu đi. Quay đầu nhìn Khương Ngưng Tuý, Nhan Y Lam lại hỏi:
"Ngươi làm sao khuyên được Liễu Hoán Tuyết?"
Khương Ngưng Tuý cố gắng bình tĩnh, nàng nhìn lại Nhan Y Lam, trầm mặc một lát, nói:
"Ta......".
"Hoàng hậu nương nương giá lâm.".
Tiếng thông báo của nội quan đúng lúc ngắt lời của Khương Ngưng Tuý, lòng nàng thoáng sợ hãi, rất nhanh nhìn phía Nhan Y Lam, đã thấy Nhan Y Lam chỉ là tự mình quay ra đại điện nghênh đón, khí định thần nhàn cúi đầu sửa sang lại y sam. Cuối cùng mới ngẩng đầu đánh giá Khương Ngưng Túy, cười đến ranh mãnh.
"Ngươi cho là mẫu hậu thật sự không biết ngươi ở tẩm cung của ta sao? Lúc này mới nghĩ tới việc trốn, có phải đã quá muộn rồi không?"
Lời nói của Nhan Y Lam rõ ràng lộ ra ý trêu tức, Khương Ngưng Túy lạnh lùng liếc nàng một cái, nhưng cũng không có tâm tình đáp trả lại, bởi vì nàng đã thấy thân ảnh của Ninh hoàng hậu xuất hiện ở ngoài Tê Loan điện, một hàng cung nhân theo đuôi bà mà đến, đảo mắt một cái là sẽ đến chính điện.
Dù sao cũng là mẫu phi, dù là Nhan Y Lam cũng không thể không thu liễm ba phần, nàng chậm rãi đứng lên, đi tới trước nghênh đón Ninh hoàng hậu.
"Mẫu hậu."
Nhan Y Lam gọi một tiếng như vậy, Khương Ngưng Túy cũng lập tức định thần, hành lễ nói:
"Tham kiến mẫu hậu.".
Ninh hoàng hậu cũng không vội vã đáp lời, bà ung dung bình tĩnh đảo qua Nhan Y Lam cùng Khương Ngưng Túy, tầm mắt hơi dừng lại trên người Khương Ngưng Túy, rồi lướt qua hai người các nàng, đi thẳng tới vị trí chủ tọa.
"Đứng lên đi." Ngồi vào ghế chủ điện, Ninh hoàng hậu nhẹ giọng bảo Khương Ngưng Túy đứng lên, ánh mắt rơi xuống trên người Nhan Y Lam, thanh âm chậm rãi:
"Nghe Thái y nói, đã nhiều ngày thời tiết xấu như vậy, lại đúng vào mùa mưa, miệng vết thương của ngươi lại bắt đầu tác quái?".
"Bất quá là một vết thương nhỏ, mẫu hậu thật sự không cần tự mình đi một chuyến này."
Nhan Y Lam nói xong, cũng thuận theo chỉ dẫn của của Ninh hoàng hậu mà đi đến chủ tọa. Thời điểm lướt qua Khương Ngưng Tuý, nàng ghé mắt nhìn thoáng qua, rồi lại trầm mặc ngồi xuống cạnh Ninh hoàng hậu không lên tiếng nữa.
Ninh hoàng hậu nghe xong, mặt cũng không chút thay đổi, cuối cùng không chút lưu tình vạch trần:
"Nhưng ai gia nhìn bộ dáng của ngươi, có vẻ cũng không đơn giản là vết thương nhỏ."
Dù sao cũng là mẫu tử huyết nhục tương liên, lời của Nhan Y Lam thật giả thế nào, Ninh hoàng hậu sao có thể không biết, mà lời nói nghe như trách cứ này của Hoàng hậu, trên thực tế đều là lộ ra quan tâm cùng đau lòng. Khương Ngưng Tuý vẫn im lặng đứng bên hông chủ điện, đến khi nàng cảm nhận được ánh mắt của Ninh hoàng hậu đã bất động thanh sắc dời đến phía mình, nàng mới bỗng dưng hoàn hồn, nâng mắt nhìn lại vẫn thấy ánh mắt Hoàng hậu một mực dừng ở bên người Nhan Y Lam, điều này làm nàng có chút nghi hoặc, không biết rốt cuộc có phải nàng bị ảo giác rằng Ninh hoàng hậu có ý thăm