Ánh mắt của Ninh hoàng hậu sáng quắc, tựa như muốn từ trên người Nhan Y Lam tìm ra một đạo dấu vết.
Nhan Y Lam nhớ đến ba năm trước, lúc tiên hoàng lâm chung đã từng đầy yêu thương cùng hổ thẹn kéo tay nàng, nói với nàng rằng: Bài hát xướng trong mây, luôn là khúc cao ít người họa, ngày sau trở thành quân vương, tọa ủng thiên hạ, đồng thời cũng sẽ mất đi tất cả những thứ mà người bình thường đều có. Vĩnh viễn đừng vọng tưởng có được sự cảm thông. Bởi vì quân lâm thiên hạ, từ trước đến nay đều là đứng nơi đầu sóng ngọn gió, không có quyền lợi thay mình biện giải.
Nhưng nàng không nghĩ ra, tại sao ngay cả mẫu thân của nàng đều chưa từng chân chính thông cảm cho nàng.
Từ trong hồi ức tỉnh lại, Nhan Y Lam đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, không liên quan đến vết thương trên người, nàng chỉ là sinh ra một trận mệt mỏi từ đáy lòng.
"Nếu không phải nhìn ở Trì Úy là hài tử của phụ hoàng cùng Liên phi, những năm này, y theo những tội mà nàng phạm, mẫu hậu cảm thấy nàng có mấy cái mạng để bồi tội?"
Thật ra Ninh hoàng hậu cũng không phải hoàn toàn không biết tình hình, những năm này mặc dù bà biết được Trì Úy là người của Thái Úy vào cung, nhưng số lần cả hai gặp mặt cũng không nhiều, chỉ vỏn vẹn vài lần, nhưng cũng không thường đối mặt. Nhưng cũng không đại biểu bà không biết gì về chuyện của Trì Úy. Vài lần nghe được tên của Trì Úy cơ hồ đều không tách khỏi chuyện Liễu Hoán Tuyết cầu tình. Về sau, bà phái người đi sâu vào điều tra Trì Úy, mới hiểu những năm gần đây nàng là tâm phúc của Liễu Hoán Tuyết, vì Thái tử diệt trừ những người đối lập, ở hậu cung gây sóng gió, những thứ này đều dựa vào sự sủng ái của Thái tử với Liễu Hoán Tuyết mà được thu xếp ổn thỏa.
Dĩ nhiên, Thái tử cuối cùng cũng không phải người chân chính chủ đạo tình hình trong cung, nếu không phải Nhan Y Lam nhìn ở phân thượng Hoàng hậu, nhiều mặt kiềm chế, Trì Úy quả quyết không cách nào sống đến bây giờ.
Đạo lý này, Ninh hoàng hậu có thể nghĩ thông suốt, nhưng bà vẫn không đoán ra ý định của Nhan Y Lam, vì vậy bà liễm mi nói:
"Nghe ý của Trưởng công chúa, ngươi định xử trí nàng thế nào?"
"Thật ra thì, Trì Úy vốn có thể không chết." Nhan Y Lam đột nhiên cong môi, nụ cười cũng không thấy có bao nhiêu vui thích, trái lại lộ ra chút mỉa mai cùng tự giễu:
"Chỉ tiếc, trong mắt mẫu hậu cùng tất cả mọi người, nhi thần cũng chỉ là một quân vương lãnh huyết vô tình ngồi trên đế vị."
Ban đầu Nhan Y Lam triệu Trì Úy đến, hỏi nàng có nguyện ý gả cho Lục hoàng tử hay không, chính là mượn chuyện này giáng tội cho Trì Úy, tìm cơ hội trục xuất nàng ra khỏi cung. Dẫu sao, bất luận là vì tình cảm giữa Liễu Hoán Tuyết cùng Trì Úy hay là muốn làm suy yếu quyền lực của Thái Úy, Trì Úy đã không thể tiếp tục ở lại trong cung nữa. Đáng tiếc, người ngoài không thể đọc hiểu tâm tư của nàng, ngay cả Ninh hoàng hậu cũng không cách nào thông cảm dụng tâm lần này của nàng. Chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, đã ầm ĩ đến mức mọi người đều biết. Bách quan trên dưới trong triều cũng đang âm thầm chú ý đến, nàng bất luận thế nào cũng không bao che được Trì Úy.
Bàn tay cầm phật châu run lên bần bật, nội tâm của Ninh hoàng hậu mơ hồ đau, phật châu trong tay cũng thuận thế rơi xuống đất, phát ra tiếng vang băng lãnh. Áp chế tâm tình trong lòng, Ninh hoàng hậu cực lực lãnh tĩnh nói:
"Nếu trả lại trong sạch cho Liên phi, vậy thì Trì Úy có lẽ có thể...."
"Chuyện này đã qua hơn hai mươi năm, những quan viên ban đầu biết chuyện đa phần đều đã xuất cung, cho dù vẫn có thể tìm được người, trả lại trong sạch cho Liên phi, nhưng lại lấy cái gì để chứng minh thân phận của Trì Úy?" Nhan Y Lam lạnh lùng cắt lời của Ninh hoàng hậu, phân tích rõ ràng.
"Huống chi, lúc đầu vụ án của Liên phi là do mẫu hậu định tội, hôm nay nếu thật muốn lật lại án, vậy thì tội danh hãm hại lương phi này lập tức sẽ rơi vào trên đầu mẫu hậu. Những chuyện này, mẫu hậu đã từng nghĩ đến chưa?"
Nói đến nói lui, hiện nay Trì Úy đã chỉ có một con đường chết. Nhan Y Lam cho dù có lòng lưu nàng một mạng cũng không khỏi cố kỵ miệng lưỡi thiên hạ mà xử nàng có tội.
Ninh hoàng hậu cứng người ngồi trên ghế thất thần, miệng lẩm bẩm:
"Là ai gia làm sai rồi..."
"Thiên hạ này, vốn cũng không có cái gì gọi là đúng sai." Nhan Y Lam dời đi tầm mắt, gác ở đồ án phượng hoàng tung bay trên bức bình phong đối diện, thanh âm trầm thấp lại xa xôi.
"Tất cả đúng sai, chẳng qua cũng chỉ là kết quả sau khi đã cân nhắc thiệt hơn mà thôi."
Trong Tê Loan điện nghênh đón một trận trầm mặc, Khương Ngưng Túy đứng bên ngoài điện, thần sắc ngây ra, đến khi nàng nghe được tiếng bước chân phía sau mà hồi thần, phát giác lòng bàn tay của mình đã lạnh băng run rẩy, ly trà trên khay bởi vì run mà phát ra tiếng va chạm vang dội.
Nhan Quân Nghiêu sãi bước đến Tê Loan điện, thái giám cùng thị vệ phía sau không cản được, lại không dám cường ngạnh ngăn chặn, chỉ có thể một đường đuổi theo phía sau hắn.
Khương Ngưng Túy đầu tiên là nhanh chóng dùng thần sắc ra hiệu cho thái giám cùng thị vệ phía sau, tiếp đó liền dùng thân người chặn ngang phương hướng của Nhan Quân Nghiêu, hành lễ nói:
"Tham kiến Thái tử."
Thanh âm của Khương Ngưng Túy đã đổi đi nội liễm những ngày qua, lộ ra mấy phần vang dội, bảo đảm có thể rõ ràng truyền vào Tê Loan điện, để Nhan Y Lam cùng Ninh hoàng hậu nghe thấy.
"Tránh ra."
Tiếng quát mắng của Nhan Quân Nghiêu thấu ra phẫn nộ, một tiếng quát này khiến Khương Ngưng Túy nhận ra cảm xúc của hắn không giống khi xưa, không khỏi ngẩng đầu quan sát. Chỉ thấy sắc mặt hắn xanh mét, ung dung hoa quý khi trước đã hoàn toàn không thấy, chỉ còn lại một mảnh nộ hỏa đang cháy.
Đây là lần đầu tiên Khương Ngưng Túy nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của Nhan Quân Nghiêu, không biết vì sao hắn lại tức giận như thế, Khương Ngưng Túy không kịp suy nghĩ, trong đầu nàng chợt lóe lên một cái, chỉ biết một điều, nàng hoàn toàn không thể để cho một Nhan Quân Nghiêu mất lý trí tiến vào đại điện.
"Mẫu hậu hiện giờ đang ở trong điện trò chuyện cùng Trưởng công chúa, Thái tử nếu là..."
Lời Khương Ngưng Túy còn chưa dứt, chỉ nghe 'ầm' một tiếng, chiếc khay trong tay nàng đã bị Nhan Quân Nghiêu vung tay hất văng xuống đất, ly trà vỡ tan, phát ra thanh âm chói tai.
"Đừng mang mẫu hậu đến áp ta." Nhan Quân Nghiêu đỏ mắt quát lên.
"Ta bảo ngươi tránh ra."
Giống như một con dã thú bị thương nổi cơn thịnh nộ, Nhan Quân Nghiêu trước mắt đã không còn nửa điểm lý trí, Khương Ngưng Túy chưa từng nhìn thấy hắn không bận tâm dáng vẻ như vậy, trong lòng âm thầm kinh hãi nhưng vẫn tiếp tục ngăn trước người hắn, từng câu từng chữ trấn định thốt ra.
"Không có ý chỉ của mẫu hậu cùng Trưởng công chúa, thứ cho ta không thể tòng mệnh."
Nhan Quân Nghiêu nâng tay liền muốn đẩy Khương Ngưng Túy ra, đột nhiên cánh cửa phía sau lại vang lên tiếng 'két' nhẹ, Khương Ngưng Túy quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh Nhan Y Lam chậm rãi từ bên trong hiện ra, chút hơi thở treo trên ngực theo đó rơi xuống, nhưng một giây sau lại không nhịn được mà thần kinh căng thẳng, đáy lòng bắt đầu nảy sinh lo lắng.
Cái loại lo lắng cùng khẩn trương này, còn không bằng một mình Khương Ngưng Túy đối mặt với Nhan Quân Nghiêu lại dứt khoát tự tại hơn nhiều. Tựa hồ ẩn ẩn nhận ra lần này Nhan Quân Nghiêu đến không phải chuyện nhỏ, phút chốc Khương Ngưng Túy có một loai xung động, hận không thể đẩy Nhan Y Lam vào điện, tốt nhất là có thể khóa trái nàng bên trong, như vậy có lẽ mới vĩnh viễn không bị thương tổn.
Nhan Y Lam sắc mặt lãnh ngưng, thần tình không giận tự uy. Nàng mở cửa, tầm mắt chuyển một vòng trên người Khương Ngưng Túy, ngay sau đó lại rơi vào trên người Nhan Quân Nghiêu, mắt phượng ẩn một tia lãnh liệt, trầm giọng nói:
"Chuyện gì đáng giá Thái tử hô to gọi nhỏ như vậy?"
"Ngươi đã làm gì với Hoán Tuyết?" Nhan Quân Nghiêu nhìn Nhan Y Lam vẫn đạm định trước mắt, lửa giận không khỏi bốc lên, hắn ép đến gần Nhan Y Lam mấy bước, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt trầm định uy nghi của Nhan Y Lam, hắn lại ngừng bước cách nửa thước trước người nàng, chất vấn:
"Lúc ta rời đi, Hoán Tuyết vẫn còn an ổn đứng bên ngoài Phượng Nghi cung, tại sao nàng vừa về đến Đông cung lại đột nhiên bất tỉnh, ngay cả Thái y cũng không chẩn ra bệnh?"
"Xem ra Thái tử cần phải về cùng Thái phó từ từ học lại, tôn ti hữu tự, chữ 'tôn' này rốt cuộc viết thế nào." Đối mặt với sự nghi ngờ của Nhan Quân Nghiêu, ánh mắt Nhan Y Lam thoáng lạnh, lập tức trở nên bén như đao phong, nàng lạnh lùng nói:
"Bản cung nếu muốn giết nàng, chỉ cần một cái tội danh là đủ rồi, đâu cần dùng thủ đoạn hao tổn tâm cơ như vậy?"
Như là nghe được chuyện cực kỳ đáng cười, Nhan Quân Nghiêu cúi đầu trầm giọng bật cười, sau đó, hắn ngẩng đầu lên, nói:
"Hoàng tỷ nhiều thủ đoạn tâm kế, người ngoài há có thể đề phòng chứ? Khiến cho một người vô thanh, vô tức chết đi, đây chẳng phải là thủ đoạn mà hoàng tỷ thường dùng sao?"
"Thái tử." Khương Ngưng Túy nhẹ