Bóng đêm như mực, cách màn mưa càng trở nên không bờ bến.
Khương Ngưng Túy vẫy vẫy đi làn váy đã thấm ướt, tháo xuống áo choàng đưa cho Thanh Phù, sau đó cho lui tất cả mọi người, chỉ một mình đi vào trong điện.
Bên trong Trầm Nhạn các cực kỳ yên tĩnh, thiên điện chỉ điểm một ngọn đèn lẻ loi, càng đi vào trong bóng đêm càng trầm. Khương Ngưng Túy lách qua bình phong, nhìn thấy Nhan Y Lam nửa tựa trên tháp, lẳng lặng nhắm mắt ngủ.
Bất giác phóng nhẹ bước chân, Khương Ngưng Túy từ từ đi đến, tầm mắt mơ hồ, cái gì cũng không nhìn rõ, duy chỉ có gương mặt của Nhan Y Lam vẫn rõ ràng in vào trong đầu, ngay cả nàng giờ phút này là dạng biểu tình gì, Khương Ngưng Túy cũng có thể tưởng tượng ra được.
Có vài thứ cần dùng mắt để nhìn, nhưng có vài thứ đã ghi tạc vào đầu, căn bản không cần dùng mắt để phân rõ.
Từ từ quen dần hôn ám trong điện, tầm mắt cũng bắt đầu có thể nhìn thấy vật, Khương Ngưng Túy yên lặng nhìn dung nhan đang ngủ say của Nhan Y Lam, phát giác Nhan Y Lam lúc ngủ càng ôn hòa hơn so với bình thường rất nhiều, trái lại có vài phần như tiểu vật vô hại. Nghĩ vậy, Khương Ngưng Túy bất giác có chút buồn cười, lại không khỏi đau lòng.
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, đã khuynh tâm tương đãi ngươi chứ?
Dưới màn đêm, mi mắt của Khương Ngưng Túy đã không còn vẻ lãnh đạm như dĩ vãng, trộn lẫn chút mềm mại, đôi mắt hắc bạch phân minh hiển lộ ra kiều quang. Đến tận bây giờ nàng cũng không biết, chỉ đơn giản là nhìn một người như vậy, cũng có thể khiến nàng không nhịn được sinh ra ý niệm muốn thiên trường địa cửu.
Khương Ngưng Túy còn nhớ, lần đầu gặp Nhan Y Lam, nàng ấy yêu nhiêu, nàng ấy hài hước, nàng ấy cao cao tại thượng, nàng ấu cũng rất ngông cuồng tự đại. Từ đáy lòng, Khương Ngưng Túy quả thật không thích người như Nhan Y Lam, nàng tự nhận bản thân đủ tự kiềm chế, lãnh tĩnh lại tuân theo quy củ, trong thế giới của nàng, Nhan Y Lam tuyệt đối là sự tồn tại không thể lý giải.
Nhưng dần dần, tiếp xúc càng sâu càng lưu lại ấn ký khắc cốt minh tâm. Nhan Y Lam người này viết đầy cố sự, cả người từ trên xuống dưới tựa hồ đều ẩn chứa câu hỏi, khiến người ta dù muốn cũng không thể lý giải. Nàng ấy là công chúa phong tình vạn chủng bễ nghễ thiên hạ, nhưng trong xương cuối cùng vẫn là ôn nhu, lại tịch mịch. Cho dù biết rất rõ ôn nhu của nàng ấy không phải cho nàng, nhưng nàng lại không kháng cự được lực hấp dẫn, không cách nào kiềm chế mà thất thủ. Sau này nàng mới biết, cái khoảnh khắc nàng động tâm, tất cả lãnh tĩnh cùng lý trí đều không bằng một điểm tiếu ý nhu nhuyễn trong mắt của Nhan Y Lam.
Nhan Y Lam ôn nhu nhưng cũng tịch mịch. Đúng rồi, nàng ấy làm sao có thể không tịch mịch chứ? Nàng ấy không có bằng hữu, cũng không dễ dàng tín nhiệm bất kỳ một người nào, trong triều cũng chỉ có thần tử mà không có đồng minh, nàng ấy nhận sự hiểu lầm cùng phê bình của người trong thiên hạ, nhưng không có cơ hội biện giải cho mình. Nàng ấy phong hoa tuyệt đại, mi nhãn phồn hoa, nhưng trong xương lại cô quạnh như khô cốt, viết đầy tang thương, dường như người như nàng ấy không phải vài ba lời là có thể nói rõ.
Khương Ngưng Túy nhớ đến lần thích khách tấn công, Nhan Y Lam liều chết tương cứu, nhớ đến vô số ngày đêm các nàng sống chung, nhớ đến từng lần ôn nhu trêu đùa, từng chút từng chút sinh ra cảm xúc điên cuồng tư trường, đến khi Khương Ngưng Túy ý thức được, đã khó mà kiềm chế.
Có lẽ tất cả ôn nhu của Nhan Y Lam cuối cùng không phải vì nàng, nhưng cũng đã không quan trọng nữa rồi.
Chuyện ta yêu ngươi, suy cho cùng chỉ là si tâm vọng tưởng của chính ta, cho đến bây giờ đều không liên quan đến ngươi.
Ý niệm trong lòng bách chuyển thiên hồi, phát giác bản thân cũng sẽ có ngày vì một người bình thường mà tự rối rắm, Khương Ngưng Túy im lặng dời đi tầm mắt, nàng lui về sau vài bước, tháo xuống áo choàng xõa vai, khom người nhẹ nhàng đắp lên người Nhan Y Lam.
Trong nháy mắt cúi người, Khương Ngưng Túy có thể càng rõ ràng nhìn thấy từng đường nét trên người của Nhan Y Lam, tất cả biểu tình phút chốc bị phóng đại, động tác trên tay Khương Ngưng Túy có chút ngưng trệ, giờ phút này nàng đột nhiên muốn đưa tay chạm vào gương mặt kia.
Chần chờ vươn tay ra, Khương Ngưng Túy từ từ xoa nhẹ gương mặt Nhan Y Lam, đầu ngón tay vừa chạm đến tóc trên trán của nàng, chỉ thấy Nhan Y Lam đã mở mắt ra, ánh mắt của hai người không một chút trốn tránh chạm vào nhau, Khương Ngưng Túy nhất thời y hệt kẻ trộm bị bắt tại trận, giống như bị chạm điện mà lật đật đứng lên.
"Ngươi tỉnh rồi?'
Nhan Y Lam từ trước đến giờ rất khó chìm vào giấc ngủ, lại còn ngủ rất cạn, Khương Ngưng Túy hạ thấp giọng, vừa đứng dậy muốn đi đến giá cắm đốt nến, vừa hỏi nhỏ.
Thanh âm Khương Ngưng Túy ôn nhu đến chính nàng cũng không nhận ra, Nhan Y Lam hơi nhíu mày, buồn cười, nhưng phát hiện bả vai vô cùng đau đớn, nhìn thấy Khương Ngưng Túy đứng dậy muốn đi, nàng liền vươn tay kéo nàng lại, nói:
"Đến đây."
Khương Ngưng Túy đang muốn lui đến bên cạnh giá cắm nến đốt đèn, lòng bàn tay đột nhiên bị người ngầm nắm lại, bên tai truyền đến lời nói thanh cạn của Nhan Y Lam, lòng Khương Ngưng Túy hơi kinh hãi, cúi đầu nhìn thấy đôi phượng mâu của Nhan Y Lam vẫn sáng ngời trong bóng tối, nàng đứng tại chỗ suy nghĩ chốc lát, cuối cùng y theo lời của Nhan Y Lam ngồi vào bên cạnh nàng.
Khương Ngưng Túy từ đầu đến cuối vẫn nhớ đến sự bối rối của mình lúc nãy, cho nên đối mặt với Nhan Y Lam khó tránh có chút không được tự nhiên, không khỏi lên tiếng nói:
"Vết thương còn đau sao?"
Dĩ vãng, thanh âm của Khương Ngưng Túy mặc dù rất nhẹ, nhưng chung quy vẫn lộ lãnh mạc bất cận nhân tình, nhưng hôm nay lại trở nên nhu nhuyễn, nghe vào phá lệ ôn hòa.
Phượng mâu Nhan Y Lam khẽ liếc nhìn Khương Ngưng Túy, mạn bất kinh tâm chế nhạo nói:
"Thật nên để sử quan đem vẻ mặt giờ khắc này của ngươi ghi vào sử sách, ngữ điệu nhu tình, mắt ngậm trắc ẩn, gương mặt này của ngươi thật là kỳ cảnh trăm năm hiếm thấy."
Mỗi lần phàm là Nhan Y Lam không muốn trả lời thẳng thắn vấn đề của Khương Ngưng Túy, luôn sẽ dùng giễu cợt để qua loa, vì vậy, Khương Ngưng Túy cũng không để ý đến sự trêu đùa vô tâm của Nhan Y Lam, chỉ cau mày nhìn nàng, hồi lâu mới lạnh lùng hỏi:
"Rốt cuộc là cái gì đã dạy Trưởng công chúa như vậy, bị người trong thiên hạ hiểu lầm cũng không biện giải, đau đến lợi hại cũng không chịu thừa nhận, đem tất cả đều xem như trò cười?"
Bàn tay cầm tay Khương Ngưng Túy hơi dừng lại một chút, nụ cười của Nhan Y Lam ngưng đọng bên khóe môi, mi mắt hàm chứa một chút xúc động. nhưng khi ngẩng đầu nhìn về Khương Ngưng Túy lại là một bộ ý cười kiều diễm.
"Ngươi đang đau lòng ta?"
"Trưởng công chúa hiểu lầm." Khương Ngưng Túy diện vô biểu tình nói xong, đứng