Nhan Quân Nghiêu thật có từng nghe nói qua, trước lúc tiên đế hấp hối đã từng sai người làm ra hai phong di chiếu giao cho Nhan Y Lam. Trong đó, một phong đã được Nhan Y Lam công bố thiên hạ vào ngày tiên đế băng hà, trên di hiếu chỉ có vẻn vẻn sắc lập Nhan Y Lam làm Trưởng công chúa, còn lại rất nhiều việc đều không nói đến.
Mà phong di chiếu còn lại theo như lời đồn đã bị Nhan Y Lam giấu đi, nhưng bất luận có tồn tại hay không, trong ba năm nay Ninh hoàng hậu cùng Nhan Y Lam chưa từng đề cập đến một chữ. Mặc dù Nhan Quân Nghiêu đã dùng hết phương pháp tìm phong di chiếu đó nhưng cũng không thu hoạch được gì. Hôm nay, phong di chiếu mà hắn tìm suốt ba năm đang xuất hiện trước mặt hắn, Nhan Quân Nghiêu không khỏi chần chừ cúi người, tay run run nhặt di chiếu lên, từ từ mở ra, đến khi nhìn thấy rõ nội dung trên đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Ninh hoàng hậu, trong mắt viết đầy kinh ngạc.
Trên mảnh lụa vàng, cái gì cũng không có.....ngôi vị hoàng đế này, có thể là bất kỳ người nào.
Khương Ngưng Túy lúc này cũng nghiêng đầu nhìn di chiếu được Nhan Quân Nghiêu mở toang, phía trên trống rỗng, tựa hồ như đang cười nhạo hậu nhân, dùng cả đời để tranh đấu cướp giết, cuối cùng thật ra cái gì cũng không giữ được.
Thì ra phần di chiếu mà Nhan Quân Nghiêu tìm rất lâu rốt cuộc cái gì cũng không có, năng giả cư chi*, tiên đế trái lại đã nghĩ rất thông suốt. Khương Ngưng Túy nghĩ vậy, lại nghiêng đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Nhan Quân Nghiêu, đột nhiên có chút buồn cười, nhưng trái tim đông cứng siết lại, chỉ có thể mặt không thay đổi đứng ở một bên, chờ những bí mật này từng chút từng chút vạch trần.
(*người có khả năng sẽ giành được.)
Phản ứng của Nhan Quân Nghiêu hoàn toàn như Ninh hoàng hậu đã đoán trước, bà cười một tiếng, nói:
"Đây chính là phong di chiếu thứ hai mà phụ hoàng ngươi lưu lại, ngươi đã nhìn rõ ràng chưa?"
Bóp chặt di chiếu trong tay, Nhan Quân Nghiêu hai mắt nhìn chằm chằm vào mảnh lụa ánh vàng, không nói một lời
Hắn mặc dù thấy rõ nhưng hắn không nghĩ ra. Nếu di chiếu mà phụ hoàng lưu lại chẳng qua chỉ là một mảnh giấy trắng, vậy thì hoàng tỷ cần gì phải phí tâm che giấu, ba năm qua chưa bao giờ công bố.
Chẳng lẽ....chẳng lẽ....?!
Ngực giống như bị cái gì đánh trúng, Nhan Quân Nghiêu khó khăn giật giật môi, kinh ngạc nhìn phong di chiếu trống rỗng kia.
"Nhi thần....không hiểu."
"Hiện giờ ngươi phải biết, thiên hạ vốn là năng giả chi cư. Ba năm trước, Nhan Quốc đang bị ngoại quốc xâm lăng, tình thế đại hạ tương khuynh*, mà lúc đó ngươi vẫn còn nhỏ, khó có thể chống đỡ đại cục, khi đó, Đại Nhan cần chính là một minh quân chân chính dẫn dắt Nhan Quốc ra khỏi khốn cảnh, chứ không phải một Thái tử thừa kế ngôi vị danh chính ngôn thuận. Tiên đế lưu lại đế nghiệp một đời tùy hậu nhân các ngươi tranh đoạt, nhưng cũng đoán đúng ngày mà tân đế đăng cơ, trong hoàng thất nhất định sẽ nghênh đón một trận tinh phong huyết vũ, cho nên, trong rất nhiều con nối dõi, tiên đế chỉ dùng một mảnh di chiếu bảo vệ hoàng tỷ của ngươi." Ninh hoàng hậu nói đến đây, đột nhiên khẽ mỉm cười, không biết là nhớ lại cái gì, thanh âm của bà chậm rãi nhu hòa xuống:
"Tiên đế khi còn sống yêu thương hoàng tỷ của ngươi nhất, cũng coi trọng nàng nhất, mặc dù hoàng tỷ của ngươi chỉ là nhất giới nữ lưu, nhưng tiên đế đã từng chính miệng nói với ai gia, nàng có phong thái của phượng nghi, ngày sau tất thành người tài. Vì vậy, ai gia phỏng đoán, lúc tiên đế hấp hối cố ý sắc lập hoàng tỷ ngươi làm Trưởng công chúa, nhất định là hi vọng hoàng tỷ ngươi có thể giữ được mình giữa vòng tranh đấu của hoàng thất, tương lai có thể thay tân đế phụ tá giang sơn."
(*nhà tan cửa nát.)
Cả thế giới tựa như trong nháy mắt sụp đổ, lòng bàn tay của Nhan Quân Nghiêu run rẩy, di chiếu trong tay hắn cũng rơi xuống đất.
Khương Ngưng Túy nhìn về phía phong di chiếu đang nằm trên đất, nhất thời chỉ cảm thấy tấm lụa vàng này đâm vào mắt rất đau, nàng ngưng thần dời đi tầm nhìn, sự thật quá mức rõ ràng khiến lòng nàng như bị xé rách, từng chút từng chút theo chân tướng bị bóc ra mà càng thêm đau nhức.
"Nhưng ngươi có biết hoàng tỷ của ngươi tại sao lại muốn giấu kín phần di chiếu này không?" Thanh âm của Ninh hoàng hậu trong đại diện an tĩnh càng trở nên nặng nề, bà nói xong, mi mắt trở nên nghiêm lãnh, giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, thẳng tắp đâm vào trên người Nhan Quân Nghiêu, gằn từng chữ:
"Bởi vì ngươi!"
Trận mưa bên ngoài vẫn chưa từng dừng lại, ánh chớp khiến trong Ý An cung lúc sáng lúc tối, ánh ra gương mặt tái nhợt của Nhan Quân Nghiêu. Vẻ mặt của hắn từ từ đông lại, tất cả đều hóa thành một trận chấn kinh cùng không dám tin.
"Nếu thật là vì nhi thần, vậy thì ban đầu hoàng tỷ có thể nói cho nhi thần, như vậy nhi cũng không cần oán hận hiểu lầm nàng nhiều năm như vậy." Nói xong, giống như là vì tháo đi sự áy náy cùng đau đớn trong lòng, Nhan Quân Nghiêu chợt ngẩng đầu lên, cười nói:
"Hắc, cái gì mà một lòng vì nhi thần, thật ra thì cũng chỉ là ngụy biện cho việc hoàng tỷ trăm phương nghìn kế muốn lấy được đế vị của nhi thần mà thôi. Ba năm trước giữ được ngôi vị Thái tử của nhi thần, nhưng lại đem nhi thần như con tin lưu đày đến Ương Quốc, như vậy, hoàng tỷ có thể danh chính ngôn thuận cầm giữ triều chính, đây mới là mục đích thật sự của nàng ta nhỉ?"
Ninh hoàng hậu cúi đầu khẽ niết lấy chung trà, nghe được lời của Nhan Quân Nghiêu, ánh mắt bà đột ngột khóa chặt, đáy mặt xẹt qua một mạt băng lãnh, chậm rãi nói:
"Ngươi đến Ương Quốc ba năm, trong ba năm đó, những tin tức về ngươi, cách một đoạn thời gian Bắc Ương vương sẽ phái người đúng sự thật bẩm báo cho ai gia cùng hoàng tỷ của ngươi biết, nhưng đối với tất cả những chuyện ở Nhan Quốc trong những năm này, ngươi biết được bao nhiêu?"
Nhan Quân Nghiêu khẽ run, trong lòng cũng mơ hồ đã có câu trả lời, toàn bộ bàn tay cũng bất giác run rẩy. Hắn nghe được thanh âm của Ninh hoàng hậu truyền đến bên tai, không cho hắn chút cơ hội thở dốc mà lạnh lùng vang lên:
"Lúc ngươi rời đi, Nhan Quốc đã sớm không chống nổi sự xâm lược của Tùy Quốc, hoàng tỷ của ngươi chính là tiếp nhận một hoàng thất nguy ngập như vậy. Những năm này ngươi ở Ương Quốc, Quốc vương Ương Quốc có từng bạc đãi ngươi sao? Nhưng hoàng tỷ của ngươi mỗi ngày ở Nhan Quốc đều trải qua cuộc sống như đi trên băng mỏng, những điều này ngươi đã từng nghĩ đến chưa?" Nhấp một ngụm trà vào miệng, từ từ ngưng tụ thành vị đắng, Ninh hoàng hậu đặt chung trà xuống bàn, nói:
"Thái tử, ngươi nói hoàng tỷ của ngươi giấu đi di chiếu là vì tư lợi bản thân, nhưng nàng là vì ngươi đấy. Ba năm trước lúc tiên đế băng hà, nếu trực tiếp lập ngươi làm Thái tử, vậy thì công bố di chiếu là chuyện danh chính ngôn thuận. Nhưng hiện nay ngươi cũng đã biết được nội dung của di chiếu, nếu nó được công bố, nhất định sẽ khiến thiên hạ đại loạn, các hoàng tử sẽ vì đế vị này mà tàn sát lẫn nhau. Nhưng nếu không công bố, Thái tử như ngươi cho dù có thừa kế đế vị cũng sẽ là danh không chính ngôn không thuận, nhất định sẽ khiến người trong thiên hạ chỉ trích. Vạn bất đắc dĩ, nàng mới ra hạ sách này, đưa ngươi đến Ương Quốc, dụng tâm lương khổ của nàng, ngươi có biết không? Ngươi có hiểu không?"
Hai tiếng chất vấn của Ninh hoàng hậu thẳng tắp ghim vào lòng Khương Ngưng Túy, đau đớn tình chân ý thiết bên trong, nàng tựa hồ cũng có thể cảm nhận được. Bất luận Nhan Quân Nghiêu có thể biết hay không, giờ khắc này Khương Ngưng Túy quả thật đã hoàn toàn hiểu rõ rồi.
Nhan Y Lam giấu đi phong di chiếu này, lựa chọn mang Nhan Quân Nghiêu đưa đến Ương Quốc như là con tin, thứ nhất là vì bảo vệ hắn, nếu quả thật Đại Nhan mất đi, hắn ở Ương Quốc xa xôi, có Bắc Ương Vương che chở, tự nhiên có thể tránh được một kiếp. Thứ hai, Nhan Y Lam cố ý tạo ra lời đồn nàng cùng Nhan Quân Nghiêu bất hòa, khiến cho người trong thiên hạ lầm tưởng nàng cố ý hãm hại Nhan Quân Nghiêu, mục đích chính là vì để bản thân có thể leo lên đế vị, nắm giữ hoàng quyền, như vậy, tất cả mọi người nhất định sẽ phỏng đoán, nàng sở dĩ chậm chạp không muốn công bố di chiếu, tất cả là bởi vì muốn chèn ép người làm Thái tử như Nhan Quân Nghiêu, như vậy, cũng sẽ không có người hoài nghi nội dung của phần di chiếu này.
Ngôi vị Thái tử của Nhan Quân