Diệp Phàm tìm một cửa hàng đồ cổ, tốn hai ngàn mua một bút vẽ phù, lấy một tờ chi phiếu mua một trăm giấy vẽ phù, mua mực vẽ, túi phúc, dịch chu sa, nguyên bộ tốn gần hai vạn.
Để đề phòng sau này thiếu hụt công cụ , Diệp Phàm lại mua thêm một bộ dự phòng. Diệp Phàm hấp thu dược lực, trong lòng không khỏi có chút sầu lo.
Linh khí ở thế giới này thật sự quá mỏng, tư chất thân thể này của hắn tựa hồ cũng không tốt lắm, Diệp Phàm suy nghĩ, nếu muốn dựa vào đả tọa tu luyện, đợi đến lúc hắn tám mươi tuổi, tu vi cùng lắm cũng chỉ tới được Luyện Khí tầng ba tầng bốn. Cho nên linh dược càng không thể thiếu, nếu linh dược không thể thiếu, chắc chắn không thể không lên kế hoạch kiếm tiền.
Diệp Phàm cầm lấy bút vẽ mấy lá phù. Kiếp trước hắn cũng từng thử, nhưng phù dùng được thì chưa có, nói thế nào thì, vẽ được hình dạng cũng là thành công bước đầu.
Linh phù muốn có tác dụng đều cần đưa linh lực vào. Diệp Phàm tuy rằng vẽ phù chưa từng phạm sai, nhưng đều là phế phù.
Diệp Phàm nỗ lực hai ngày, cuối cùng cũng vẽ ra sáu lá phù. Tu vi của hắn dù sao cũng vẫn còn quá thấp, mỗi lần vẽ phù đều sẽ đem linh khí trong thân thể tiêu hao sạch.
Nhìn mấy lá phù trước mắt, Diệp Phàm có một loại cảm giác tương lai phong quang vô hạn.
……
Phía dưới cầu vượt cao ốc thường là nơi các sư phó đoán mệnh chiếm cứ, hôm nay lại nhiều thêm một tiểu ca mặc thường phục, tiểu ca bày sạp, bên cạnh còn có một cây hồ lô đường*.
(dreamhouse2255)
“Tiểu ca, ngươi bán hồ lô đường sao? Bán hồ lô đường phải chạy rao, còn phải chào hàng thật to.”
Diệp Phàm nhìn thoáng qua Viên Thiên Cương “đại sư” bên cạnh, lắc lắc đầu: “Ta không bán hồ lô đường.”
“Vậy ngươi làm gì?”
“Ta tới bán phù.”
“Ngươi chủ yếu bán phù, kiêm chức bán hồ lô đường?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Không phải, hồ lô đường này ta không bán, là ta muốn ăn.”
Viên đại sư nhìn Diệp Phàm, bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ: Tiểu tử đẹp trai tuấn tú như vậy, cố tình đầu óc lại không dùng được, thật đáng tiếc. Bên này ăn hồ lô đường, bên kia bán phù, ai tới mua chứ!
Khi Diệp Phàm sinh ra ở Bích Vân Tông, phụ thân, mẫu thân, ca ca đều đã có thể tích cốc.
Tu tiên chú ý thanh tâm quả ɖu͙ƈ, người tu tiên nếu trầm mê với ăn uống, sắc ɖu͙ƈ, từ trước đến nay đều sẽ bị người khác khinh bỉ.
Diệp Phàm từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu học theo cha mẹ ăn Tích Cốc Đan, hơn hơn hai mươi năm đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu mỹ thực, sau đó tới địa cầu rồi, một chuỗi hồ lô đường cũng có thể làm Diệp Phàm phi thường thỏa mãn.
Diệp Phàm không có cảm nhận được tâm tình của Viên đại sư, chỉ là có chút buồn bực: “Tại sao không có ai tới!”
Viên đại sư thở dài: “Đầu năm nay sinh ý đều không dễ làm, đâu đâu cũng phản đối phong kiến mê tín, sau đó cạnh tranh nội bộ cũng kịch