Thái Chấn Tuấn đi mua đồ uống về lại không thấy bóng dáng Diệp Phàm đâu, “Oánh Oánh, có thấy Diệp thiếu đâu không?”
“Bên kia!” Lục Oánh chỉ chỉ về phía Diệp Phàm.
Thái Chấn Tuấn phát hiện Diệp Phàm cư nhiên chạy tới chỗ đạo diễn.
“Đạo diễn, ngươi thấy có phải ta đặc biệt thích hợp diễn Lâu Khinh Trần này không?” Diệp Phàm hai mắt tỏa sáng nhìn đạo diễn.
“Sao ngươi lại đặc biệt thích hợp diễn Lâu Khinh Trần?” Đạo diễn lạnh giọng hỏi.
“Thứ nhất, Lâu Khinh Trần này lớn lên soái a, ta cũng rất tuấn tú. Thứ hai, Lâu Khinh Trần này thực lực cao cường, thực lực của ta cũng đặc biệt cao cường.”
Đạo diễn tràn đầy câm nín nhìn Diệp Phàm: “Ngươi tốt nghiệp từ học viện biểu diễn nào? Từng diễn qua vai diễn nào chưa?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Ta chưa từng diễn cái gì, ta cũng không tốt nghiệp học viện biểu diễn nào.”
“Đi đi đi sang một bên đi!” Đạo diễn thầm nghĩ: Tiểu tử này là ai mang vào phim trường không biết? Không phải là người tới quấy rối đấy chứ?
Diệp Phàm không vui nhìn đạo diễn: “Đạo diễn, chúng ta thương lượng thêm một chút!”
(dreamhouse2255)
Thái Chấn Tuấn kéo tay Diệp Phàm lại: “Diệp thiếu, ngươi đừng náo loạn!”
Diệp Phàm ném tay Thái Chấn Tuấn ra: “Thái điểu, ngươi đừng có quấy rầy! Không thấy ta đang thương lượng chuyện nhân vật với đạo diễn sao?”
Thái Chấn Tuấn: “……”
Lương Hân có chút buồn cười nhìn Diệp Phàm, quay sang nói chuyện với Lục Oánh: “Lục Oánh, bằng hữu của bạn trai ngươi thật có ý tứ, quấn lấy đạo diễn muốn đạo diễn giao nhân vật Lâu Khinh Trần cho hắn.”
Lâu Khinh Trần trong nguyên tác là một cầm sư phong hoa tuyệt đại, xuất trần tuyệt thế, võ nghệ cao cường, đạo diễn từng tìm kiếm vài nam minh tinh, người nguyện ý giá thấp thì không đủ tuyệt thế, người tuyệt thế lại phải chào giá quá cao, vậy nên nhân vật này đến bây giờ còn chưa xác định được.
Lục Oánh nhíu mày, không nói gì.
Lương Hân nhìn Diệp Phàm, lạnh giọng nói: “Vị tiên sinh này, nhân vật Lâu Khinh Trần này không dễ diễn như vậy.”
“Có chỗ nào không dễ diễn?” Diệp Phàm khó hiểu hỏi.
“Lâu Khinh Trần có thể bay, có không ít cảnh diễn khinh công.” Lương Hân nói.
Diệp Phàm vẫy vẫy tay, không thèm để ý: “Còn không phải là muốn bay sao? Cái này ta hiểu.”
(dreamhouse2255)
“Diệp thiếu, cái này……” Thái Chấn Tuấn còn muốn ngăn trở, nhưng đã không còn kịp rồi.
Diệp Phàm hơi dậm chân một cái, cả người liền bay đến giữa không trung, uyển chuyển nhẹ nhàng dừng trêи nóc nhà.
Thái Chấn Tuấn: “……”
Đạo diễn: “……”
Diệp Phàm đứng trêи nóc nhà, phất tay một cái, đạo cụ hình kiếm đã bay tới trong tay Diệp Phàm, Diệp Phàm ngẫu hứng biểu diễn một đoạn kiếm pháp trêи nóc nhà.
Chiêu thức ấy của Diệp Phàm đem tất cả mọi người trấn trụ!
……
Một chiếc xe thể thao Bentley chạy vào phim trường, Bạch Vân Cẩn nhìn Diệp Phàm trêи nóc nhà, hít ngược một hơi khí lạnh.
“Sao lại thế này?” Bạch Vân Cẩn không vui hỏi.
Đạo diễn tràn đầy kϊƈɦ động đi tới trước mặt Bạch Vân Cẩn: “Bạch lão bản, người này là tới thử kính, đây là một hạt giống tốt! Không cần treo dây thép cũng có thể bay, hắn nhất định có thể hồng (nổi tiếng).” Nam tử biết khinh công, chỉ cần hơi lăng xê một chút là có thể chiếm được trang đầu.
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Cẩn: “……” Diệp Phàm này cũng không biết cái gì gọi là điệu thấp, ban ngày ban mặt liền trình diễn vượt nóc băng tường.
“Diệp Phàm, xuống dưới!” Bạch Vân Cẩn lạnh giọng nói.
Trong lòng đạo diễn khϊế͙p͙ sợ, thầm nghĩ: Bạch Vân Cẩn cư nhiên quen Diệp Phàm!
Diệp Phàm thu kiếm, nhìn Bạch Vân Cẩn một cái, từ trêи nóc nhà bay xuống.
“Đại cữu tử tới a! Trùng hợp như vậy!” Diệp Phàm đi đến bên người Bạch Vân Cẩn, lên tiếng chào hỏi.
Đạo diễn nghe được xưng hô của Diệp Phàm với Bạch Vân Cẩn, kinh ngạc nhảy dựng.
“Ngươi đang làm cái gì?” Bạch Vân Cẩn hỏi.
Diệp Phàm chỉ chỉ Thái Chấn Tuấn: “Ta tới bồi hắn thăm ban! Ta xem qua kịch bản, cảm thấy có một nhân vật rất thích hợp với ta, muốn diễn một chút.”
Thái Chấn Tuấn gật đầu cười với Bạch Vân Cẩn, trong lòng vô cùng xấu hổ!
Bạch Vân Cẩn hít sâu một hơi: “Ngươi chưa từng học biểu diễn, diễn cái gì!”
“Ta chưa học nhưng ta có thể học a! Ta thông minh như vậy, ngươi còn sợ ta không học được sao?” Diệp Phàm tràn đầy tự tin vỗ vỗ ngực.
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Cẩn: “Đây là biểu diễn, cần có kỹ thuật diễn……” Không phải tiểu tử Diệp Phàm này thích bắt quỷ sao? Khi nào lại yêu thích biểu diễn như vậy?
“Kỳ thật ta cảm thấy nhân vật Lâu Khinh Trần này chính là vì ta mà sinh ra, ta chỉ cần biểu diễn chút bản sắc là được rồi, kỹ thuật diễn gì đó đều không có vấn đề.” Diệp Phàm tự tin nâng cằm.
Bạch Vân Cẩn: “……” Bạch Vân Hi tìm được người như Diệp Phàm đúng là không thể không lo lắng.
Bạch Vân Cẩn trừng mắt nhìn Thái Chấn Tuấn một cái, Thái Chấn Tuấn bị Bạch Vân Cẩn trừng, rụt rụt cổ, hắn chỉ là mời Diệp thiếu tới thăm ban mà thôi, không nghĩ tới Diệp Phàm lại đột nhiên có hứng thú, còn muốn đi lên biểu diễn.
Bạch Vân Cẩn nhìn về phía đạo diễn: “Ngươi thấy hắn thích hợp sao?”
Đạo diễn nhìn Diệp Phàm, gật đầu: “Thích hợp! Thích hợp!”
Bạch Vân Cẩn: “……”
……
Diệp Phàm nhìn chiếc xe Bạch Vân Cẩn lái tới đây, tức khắc hứng thú.
“Đại cữu tử, xe này của ngươi không tồi!” Diệp Phàm dạo qua một vòng quanh xe Bạch Vân Cẩn.
Bạch Vân Cẩn cười cười: “Chắp vá chút thôi.”
(dreamhouse2255)
“Ta thấy Vân Hi có một chiếc không khác cái này lắm, ngày đó ta muốn mua một cái giống xe của Vân Hi, đáng tiếc không tìm được, ta liền mua một chiếc tương tự!” Diệp Phàm chỉ chỉ xe mini của mình.
Bạch Vân Cẩn miễn cưỡng cười cười: “Vậy sao!”
“Gần đây luôn có người nói với ta chiếc xe kia có chút nữ tính, làm cho ta cũng cảm thấy xe này của ta không thích hợp lắm, không bằng đại cữu tử đổi chiếc xe này của ngươi cho ta đi.” Diệp Phàm nói.
Thái Chấn Tuấn cẩn thận nhìn Bạch Vân Cẩn, trong lòng tràn đầy câm nín, Diệp Phàm đúng là cái gì cũng dám nói, muốn đổi một chiếc mini hỏng không đến ba mươi vạn cho Bentley hơn một ngàn vạn của Bạch Vân Cẩn, nếu người nào muốn đổi như vậy với hắn, hắn đã sớm một nắm tay đánh chết.
Bạch Vân Cẩn hít sâu mấy hơi, sau đó tâm bình khí hòa nói: “Nếu ngươi thích vậy cho ngươi đi.”
Thái Chấn Tuấn nhìn sắc mặt Bạch Vân Cẩn, thầm nghĩ: Bạch đại thiếu chính là Bạch đại thiếu! Định lực thật tốt!
“Đại cữu tử, ngươi thật biết điều! Chiếc mini kia đổi cho ngươi đi, ta không chiếm tiện nghi của người khác, lát nữa ngươi lấy nó đi thoải mái.” Diệp Phàm hào phóng vẫy vẫy tay.