- Tiểu tiểu thư, người không thể làm việc ngu ngốc ấy được” – Chưa để Tử Vi có cơ hội giải thích suy nghĩ của nàng, Mai Hoa đã vội vàng đứng dậy tiến lại, ôm Tử Vi khóc lớn.
Tử Vi nhất thời sững sờ khó hiểu, nhìn Mai Hoa khóc không ngừng vội vàng khuyên nhủ: “Mai di, người đừng kích động, có chuyện gì từ từ rồi nói” – Lại nháy mắt ra hiệu với Tương Diệp, Tương Diệp lập tứ hiểu ý mang đến một cái khăn ấm cho Mai Hoa lau nước mắt, Mai Hoa nhận khăn nhưng nước mắt vẫn rơi không ngớt đồng thời lôi kéo Tử Vi, thút thít khuyên nhủ nàng: “ Tiểu tiểu thư trên đời này không có gì là không thể giải quyết được không nên hướng tuyệt lộ mà đi như thế, người cũng biết Tử Cấm thành kia là địa phương ăn thịt người cỡ nào hung hiểm rồi mà” – Mai Hoa nói một tràng dài vẫn chưa muốn ngừng, Tử Vi bỗng chốc mặt đầy hắc tuyến cắt ngang lời nàng: “Mai di, suy nghĩ người chạy đi đâu vậy, phụ thân ta mất sớm, ta mồ côi từ trong bụng mẹ, Tử Cấm Thành cao cao tại thượng kia cùng ta có quan hệ gì chứ?”
Mai Hoa nghe vậy sửng sốt, hiểu ý Tử Vi lập tức cười nói: “Tiểu tiểu thư thật hù chết nô tỳ mà!”
- Cũng chính là tại ta chưa nói rõ ràng cho người biết, đương kim hoàng thượng trước nay văn võ song toàn không người nào có thể so sánh, nơi nơi đều làm thơ vẽ tranh, cái đó gọi là “Sở Vương hảo tế yêu, cung trung đa ngạ nhân” (Sở Vương thích eo nhỏ, trong cung nhiều người nhịn đói), chắc hẳn chữ viết của người Tế Nam tri phủ cũng nhận thức được, đến lúc nháo đến quan phủ mang cái chuôi quạt này đem đổi lấy bình an cho bản thân là một biện pháp tốt dù sao dân cũng không đấu lại quan” – Tử Vi cười nói, nghĩ đến Mai Hoa quan tâm đến nàng, vì nàng suy nghĩ mà khóc nháo nãy giờ trong lòng vô cùng ấm áp, tuy rằng mỗi người mỗi sauy nghĩ riêng nhưng có lẽ Mai Hoa bị sự cương quyết trong tình yêu của Hạ Vũ Hà ảnh hưởng sâu quá nên luôn lo sợ cho tương lai của Tử Vi nàng. Tử Vi thở dài, trên đời này cũng có mẫu thân tài nữ của nàng mới có thể cảm thấy hoàng cung là một gia đình tốt đẹp, hoàng đế bệ hạ là người yêu si tình, một phụ thân hiền lành mà thôi. Không biết nàng cả đời ôm ảo tưởng như vậy mà sống là bất hạnh hay may mắn nữa.
Mai Hoa vốn không biết mấy về chuyện quan phủ nên cũng không suy nghĩ nhiều vừa nghe tiểu tiểu thư không có ý định đi tìm phụ thân nàng liền yên lòng, sau khi tiểu thư mất tiểu tiểu thư như biến thành một người khác, cử chỉ hành động chín chắn ngày càng giống lão gia lúc trước cảm thấy tiểu tiểu thư có khả năng xử lý tốt khó khắn này, huống chi còn có Tề thúc giúp đỡ.
Tề thúc ở một bên cũng nghe được, nhìn thấy ánh mắt Mai Hoa nhìn về phía mình vội gật đầu phụ họa: “Biện pháp này của tiểu tiểu thư tốt lắm, là quan gia ai lại không biết chữ viết của bệ hạ, cây quạt này có chỗ dùng đến nhưng mà tốt nhất nên làm từng bước một nếu không thân phận tiểu tiểu thư sẽ bị lộ ra bên ngoài” – Trong lòng Tề thúc không khỏi thở dài, nếu lúc đó tiểu thư đồng ý chiêu thân thì mọi thứ đã mĩ mãn, tiểu tiểu thư cũng không có thân phận đáng xấu hổ này, cũng chẳng phải rước thêm bao nhiêu chuyện khó xử bây giờ.
Tử Vi cười khổ, bất đắt dĩ nhìn cây quạt trên tay, lại nói: “Cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy thôi. Tề thúc việc này liền phiền người vậy”
- Việc này lão nô sẽ đi sắp xếp, cây quạt này tiểu thư nhớ giữu kĩ, chỉ mong sau này không cần lấy ra nữa” – Tề thúc vội vàng đáp ứng, lại lo lắng dặn Tử Vi một câu rồi mới lui xuống.
Tử Vi thở dài một tiếng đem cây quạt giao cho Tương Diệp: “Ngươi đem cây quạt này cất cho tốt đi” – Tương Diệp tiếp nhận gật đầu, đem cây quạt giấu đi.
- Mai di, chúng ta tiếp tục thêu thôi – Tử Vi không quan tâm chuyện cây quạt nữa hướng Mai Hoa cười nói.
- Tốt – Mai Hoa có chút kinh ngạc với sự thay đổi nhanh chóng của Tử Vi nhưng cũng lập tức đáp ứng. Hai người ngồi lại bắt đầu việc học châm tú.
Tương Diệp cầm lấy khăn tay mang kim chỉ ngồi ra một bên nghiêm túc thêu, Kim Tỏa nhìn trái nhìn phải một hồi cũng cầm khung thêu của mình tìm một góc thêu thùa.
Sau một hồi nghiêm túc, Kim Tỏa đột nhiên hỏi: “Tiểu thư, đi kinh làm gì vậy ạ?”
Trong nháy mắt Tử Vi, Mai Hoa cùng Tương Diệp đều lắp bắp kinh hãi, Tử Vi cầm châm vô ý đâm bị thương tay mình, máu chảy ra, nhiểm một mảng trên túi thơm nàng đang thêu.
- Tiểu tiểu thư sao lạ không cẩn thận như vậy” – Lúc này Mai Hoa không rảnh để tâm đến Kim Tỏa tiến lên cầm tay Tử Vi đau lòng, Tương Diệp vội vã tìm đem hòm thuốc tới, Mai Hoa liền băng bó cho Tử Vi.
Tử Vi nhìn vết kim đâm nho nhỏ của mình lại bị băng bó thành chân heo không khỏi cười nói: “Mai di, người đúng là chuyện bé xé ra to đó”
Mai Hoa nhìn cũng cảm thấy bản thân làm hơi thái quá cười hỏi: “Còn không phải tiểu tiểu thư làm nô tỳ lo lắng hay sao, người còn đứng đó chọc ghẹo ta”
- “Đáng tiếc tác phẩm của ta đã bị hủy rồi” – Tử Vi đau lòng nhìn túi thơm bị nhiễm máu, đây là thành quả nửa tháng của nàng đấy, mặc dù không so được với Mai Hoa, Tương Diệp nhưng tốt xấu gì cũng có cảm giác thành tựu thế mà hôm nay lại bị hủy.
- Chỉ cần đem túi thơm này đi giặt sạch là được mà – Mai Hoa an ủi, rồi cầm túi thơm trên tay, lại nói: “Tiểu tiểu thư, để Kim Tỏa đến hỗ trợ nô tì đi” – Tử Vi nghe vậy liền cười cười nói với Kim Tỏa: