Hôm sau trời trong nắng ấm đúng là một ngày tốt để xuất môn, Tử Vi hiểm khi không lười biếng mà dậy từ sớm để Kim Tỏa cùng Tương Diệp hầu hạ rửa mặt chải đầu. Vì đang trong hiếu kì nên Tử Vi không thể ăn mặc quá nổi bật khiến người ta nói này nói kia, hôm nay nàng mặc một bộ váy áo màu tím nhạt, tuy hơi đơn điệu nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy cổ áo, tay áo và các đường biên trên váy đều được thêu một dải hoa tử vi một cách tỉ mỉ, đây là bộ quần áo Hạ Vũ Hà đích thân làm cho nữ nhi, những đường thêu tỉ mẫn thể hiện tài nghệ châm tú tuyệt vời của bà. Tử Vi vô cùng thích bộ trang phục này, nàng cảm nhận được tấm lòng người mẹ qua từng đường may chăm chú, nàng lại một lần nữa thở dài oán, tài nữ tốt đẹp thế kia lại bị Càn Long hủy hoại nhân duyên!
Mai Hoa tiến vào thấy Tử Vi đã trang điểm xong thì rất vừa lòng, ngắm nhìn một lúc rồi cài thêm một cây trâm tím lên, mang theo mũ xa rồi mới ra ngoại thất, bên kia Tề thúc đã sớm chuẩn bị tốt xe ngựa. Tử Vi không nghĩ mình sẽ ngồi xe ngựa, ngồi xe khác gì lại bị nhốt trong một cái phòng nhỏ mới, nói ngay: “ Mai di, dù sao chúng ta chỉ đi dạo xung quanh một chút thôi mà, không bằng cứ đi bộ vậy.”
- Như vậy làm sao được, làm gì có tiểu thư khuê tú nào lại đi bộ ra phố” – Mai Hoa không nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
Tử Vi tuy rằng rất muốn đi ngắm nhìn phố phường sầm uất ở Thanh Triều, nhưng nàng cũng là không phải là người không phân biệt tốt xấu, cổ đại và hiện đại có nhiều điểm bất đồng, chuyện nàng tò mò ra ngoài đối với nữ tử thời này đã là chuyện không nên rồi, vẫn là nên sống yên lặng một chút, nàng còn muốn bình bình an an cả đời làm phú bà nữa. Dấu xuống tâm trạng buồn bực, Tử Vi đành gật đầu. Chuyến tham quan đường phố cổ đại của Tử Vi biến thành nàng cùng Mai Hoa, Tương Diệp, Kim Tỏa ngồi nhìn nhau trong xe ngựa, đau khổ hơn là nếu lấy tốc độ ô tô hiện đại so sánh với xe ngựa này quả thật chỉ như đang ngồi trong một cái hộp đang đứng yên mà thôi.
Trên xe, Kim Tỏa lại bận rộn sếp đặt trà bánh, Tương Diệp đem khăn tay ra thêu, Tử Vi thấy thế giất giật khóe miệng bực mình quay đầu ra định vén rèm ngắm cảnh bên ngoài một chút lại bị Mai Hoa ngăn lại.
- Tiểu tiểu thư, ở đâu lại có tiểu thư khuê tú tùy tiện vén rèm lên như thế kia?
– Tử Vi vẻ mặt nhanh chóng ảm đạm bỏ tay xuống, Mai Hoa mặc dù không đành lòng nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết. Trong nhận thức của nàng, quãng đời bi thảm của tiểu thư nhà nàng bắt đầu chính vào thời điểm tùy tiện vén rèm lên trong lần dâng hương khi xưa, bởi chính lúc đó lọt vào mắt của hoàng thượng, chính lúc đó lại rơi vào lưới tình, cho nên nàng nhất quyết không thể để cho tiểu tiểu thư dẫn lên vết xe đổ đó!
Tử Vi không được như ý chỉ còn cách thở dài, ra ngoài như vậy còn không bằng ở nhà còn hơn, tốt xấu gì có thể đi dạo ở vườn hoa.
- Phía trước là Trình Xuân các, tiểu tiểu thư lại chọn mấy thứ trang sức yêu thích đi – Mai Hoa cuối cùng cũng không đành lòng nói.
Tử Vi lắc đầu hờn dỗi: “Ta còn chưa qua hiếu kỳ đâu, sắm trang sức mới đâu để làm gì” – nhưng nàng vừa nói xong lại bất giác hối hận. Mai Hoa giống như mẫu thân ruột thịt của nàng, làm mọi chuyện đều vì muốn tốt cho nàng, nàng đã hiểu rõ cảm giác đau buồn khi “Tử dục dưỡng mà thân không đợi” (con muốn nuôi nhưng cha mẹ không đợi được” nên rất trân trọng cảm giác thân thiết đối với Mai Hoa, càng xem trọng nàng, nên lập tức hướng Mai Hoa hối lỗi.
Mai Hoa cũng không tức giận mà ngược lại thấy biểu hiện của Tử Vi lại không khỏi vui mừng cùng lo lắng, tiểu tiểu thư nhà nàng đã biết ủy khuất bản thân vì mọi người mà suy nghĩ, nếu gặp trúng ý trung nhân hoàn hảo thì đời này chẳng phải lo nữa, nhưng nếu gặp lại tên hoàng thượng lang tâm cẩu phế đó, đối mặt với hậu cung của ông ta thì chắc xương cốt cũng chẳng còn nữa, nàng là hạ nhân chỉ có thể chăm sóc tiểu tiểu thư thêm vài năm nữa thôi, mong là mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Mai Hoa nhanh chóng dấu tâm tư của mình vội cười nói: “Tiểu tiểu thư nhất định phải xem qua hàng điểm tâm, nghe nói gần đây có nhiều loại mới, mặc dù không tốt bằng trong nhà nhưng cũng coi là mới mẻ thay đổi mùi vị một chút.
Nghe được mấy lời này hai mắt Tử Vi lập tức sáng rực, chuyện vui nhất khi đến Thanh triều là đủ món mĩ thực nổi tiếng ở niên đại này, ở hiện tại vốn cũng có nhưng tài lực của nàng không cho phép tiêu xài quá mức xa xỉ,