Tức phụ Triệu Nhị Lăng nghe Khương Linh nói một phen cũng đỏ mắt, chỉ thấy nàng ấy liên tục an ủi: "Khương thị, ngươi đừng...!Ngươi đừng như vậy, lời này của ngươi làm trong lòng ta cũng khó chịu, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, Chiêu Đệ..."Nói đến đây, tức phụ Triệu Nhị Lăng tựa hồ nghĩ tới điều gì, chỉ thấy nàng ấy có chút kỳ quái nhìn Khương Linh dò hỏi: "Vừa rồi ngươi gọi hai hài tử này là gì?""Đã không còn liên quan với Lục Hữu Nhân nữa thì ta cũng sửa lại họ tên của ba hài tử này, Chiêu Đệ, Niệm Đệ cái gì đó đúng là không dễ nghe, một đứa tên Tuế Hòa một đứa tên Văn Khê, Nhị Lăng tẩu tử, tẩu cũng cảm thấy không tệ lắm phải không!" Khương Linh nói."Cái này.
.
." Ngay khi tức phụ Triệu Nhị Lăng không biết trả lời thế nào, Khương Diệu Kiệt đẩy cửa lớn đi đến."Ai nha, không quấy rầy bốn người các ngươi ăn cơm, ta...!Ta liền đi về trước, chén này, ban đêm ta sẽ rửa sạch trả lại cho ngươi!" Sau khi tức phụ Triệu Nhị Lăng nhìn thấy Khương Diệu Kiệt xuất hiện, liền như là nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng.Nàng ấy vội vàng bước nhanh rời khỏi nhà cũ của Khương Linh, dọc theo con đường này, tức phụ Triệu Nhị Lăng đều có một loại cảm giác kỳ quái, luôn cảm thấy Khương thị hiện tại và Khương thị nàng ấy quen biết trước đó không giống nhau, nhưng mà nhất thời nửa khắc không nói ra được là không giống ở điểm nào.Bên trong nhà cũ, ba hài tử ngồi ở trước bàn cơm, không ngừng nuốt nước bọt, ba đôi mắt sáng không ngừng nhìn về bát cơm được đơm tràn đầy cùng một mâm thịt viên đang bốc khói, bọn họ luôn cảm giác hạnh phúc này tới quá đột ngột, mấy ngày trước còn bụng ăn không no, hôm nay vậy mà có thể ăn được một bát cơm gạo lức và một mâm thịt viên.Thậm chí Khương Văn Khê nhỏ nhất còn hung hăng bấm khuôn mặt của mình một cái, lo lắng tất cả những gì trước mắt đều là một giấc mơ.Khương Linh nhìn biểu cảm của ba người bọn họ cũng cảm giác buồn cười, nàng dịu dàng nói: "Nhanh ăn đi, các con đều đói muốn chết rồi đúng không!"Khương Linh nói câu này ra cứ như là một loại thần chú mở ra phong ấn, ba hài tử như ở trong mộng mới tỉnh, bưng chén cơm của mình ăn như gió cuốn.Rất nhanh một đ ĩa thịt viên trước mặt cuối cùng ngay cả nước sốt cũng không còn lại một giọt, ba hài tử tựa hồ còn chưa đã thèm, ngay cả bát cơm đã rỗng tuếch cũng phải li3m mấy vòng, mới lưu luyến không rời cầm chén đặt ở trên mặt bàn."Đại ca, đại ca, ta đây là đang nằm mơ sao?" Khương Văn Khê sờ bụng của mình, vẻ mặt ngây thơ mà hỏi."Cái này.
.
." Khương Diệu Kiệt nhất thời không biết trả lời như thế nào,