"Nương! Nương! Nương không xong rồi! !" Tiếng nói của Khương Tuế Hòa cùng Khương Văn Khê cắt ngang suy tư của Khương Linh.
Khương Linh nhìn lại, chỉ thấy Khương Tuế Hòa cùng Khương Văn Khê đang thở hổn hển chạy về phía nàng.
"Sao thế?" Nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của hai người, trái tim của Khương Linh cũng khẩn trương theo.
"Nương! Nương! Ca đang đánh nhau với người ta ở giếng nước!" Khương Tuế Hòa cau mày, dáng vẻ sắp khóc đến nơi nói.
"Cái gì?" Khương Linh nghe xong, rất khó hiểu, mặc dù nàng mới làm nương của ba tiểu gia hỏa này không đến ba ngày, nhưng trong trí nhớ của nguyên thân, đứa nhỏ Diệu Kiệt này từ trước đến nay trầm mặc ít nói, cho dù lần trước bị Vương Đại Cường bắt nạt cũng không có đánh trả.
Nghĩ đến điều này, Khương Linh ngay cả gùi cũng không quan tâm, đi theo hai nữ nhi vội vàng đi về phía giếng nước.
Ở trên đường đi, Khương Linh từ trong miệng đại nữ nhi Khương Tuế Hòa của mình biết được toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Khương Diệu Kiệt nghe lời mình dặn dò, đi đến giếng nước múc nước, kết quả đúng lúc gặp phải Vương Vô Lại, từ lần trước nhi tử của mình Vương Đại Cường bị đánh, trong lòng Vương Vô Lại vẫn kìm nén lửa giận.
Bây giờ nhìn thấy Khương Diệu Kiệt đến múc nước, xem như tìm được chỗ phát ti3t, đầu tiên là mở miệng giễu cợt Khương Diệu Kiệt vài câu, nhưng Khương Diệu Kiệt cũng không để ý tới, ai ngờ Vương Vô Lại thấy Khương Diệu Kiệt không quan tâm gã, gã lại càng giận không chỗ phát ti3t.
Đầu tiên là đạp đổ thùng nước của Khương Diệu Kiệt, lại cho Khương Diệu Kiệt một bạt tai, nhưng mà tất cả những việc này bị nhi tử của Triệu Nhị Lăng - Triệu Đại Bảo đến đây múc nước nhìn thấy rõ ràng.
Triệu Đại Bảo vội vàng chạy về muốn báo cho Khương Linh biết, đi vào nhà cũ mới phát hiện mẹ con Khương Linh không ở trong nhà, muốn chạy lên núi xem thử, quả nhiên ở trên núi tìm được hai tỷ muội Khương Tuế Hòa, vội vàng kể lại chuyện này.
"Tuế Hòa, Văn Khê hai người các con đi lên núi cầm cái gùi của nương về, sau đó ngoan ngoãn ở nhà chờ nương trở về!" Khương Linh nhìn vẻ mặt bồn chồn của Khương Tuế Hòa cùng Khương Văn Khê nói.
Hai tỷ muội mặc dù lo lắng cho an nguy của Khương Diệu Kiệt nhưng nương mình đã lên tiếng, chỉ có thể gật gật đầu quay người chạy về phía Đại Sơn.
Khương Linh không khỏi bước nhanh hơn, rất nhanh đã tới