Cát Tường ngất, tất cả mọi người đều ngây người, liền giống như bị điểm huyệt, ngay cả miệng cũng giống như bị bịt kín, sau đó khoảng chừng hai giây sau, mọi người mới có thể cử động cùng nói chuyện, còn muốn loạn hơn lúc trước nữa, nhưng tất cả mọi người đều chạy về hướng Cát Tường, người hôn mê, đây là chuyện lớn, bình thường có ầm ĩ náo loạn thế nào cũng là người một nhà, nhân mạng lớn bằng trời a!
Lý thị vội vàng bò dậy, lúc này tim nàng ta đập như trống trận, chuyện xấu rồi, vừa hại mẹ chồng gãy xương, bây giờ lại hại Cát Tường té xỉu, mẹ chồng thương yêu Cát Tường, sao còn tha cho nàng ta đây?
Phương thị thét lên một tiếng chói tai giống như gà bị cắt cỗ, khiến Lý thị đang khẩn trương bị hù dọa suýt té sấp mặt, nàng ta nhìn chằm chằm Phương thị nói: “Đại tẩu ngươi la cái gì! Làm ta sợ muốn chết!”
“Chảy máu!” giọng nói Phương thị vẫn bén nhọn như vậy, ngón tay chỉ vào Cát Tường, “Sẽ không phải Cát Tường sảy thai chứ? Cái này làm sao bây giờ a!”
Lúc này Lý thị cũng thấy trên ống quần Cát Tường có máu, nàng ta thoáng chốc ngã ngồi trên mặt đất, nghĩ lúc này thật xong rồi, nhìn có vẻ Cát Tường thật sự sảy thai rồi! Cát Tường trông mong có hài tử muốn điên rồi, nếu thật sự bị sảy thai thì nàng ta còn không liều mạng với mình sao? Nàng ta không liều mạng với mình thì Bạch Đại Hòa cũng không tha mình, mẹ chồng Uông thị cũng sẽ tìm mình tính sổ a!
Lý thị nghĩ mình chỉ muốn tính toán Tiêu Lê Hoa, làm sao lại gây họa đến Cát Tường rồi? Tất cả đều là lỗi của Tiêu Lê Hoa, nếu nàng không trốn thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy! Lý thị nhìn chằm chằm Tiêu Lê Hoa, nói tàn bạo: “Toàn bộ trách Tứ đệ muội! Nếu không phải nàng, ta sẽ không đụng vào Cát Tường! Toàn bộ trách nàng! Nếu hài tử Cát Tường bị mất, hãy tìm nàng!”
Tiêu Lê Hoa cau mày, nói: “Nhưng ta cũng không đụng phải ngươi, ta xem mới vừa rồi ngươi chính là cố ý muốn đụng ta, ta sớm đã tránh sang một bên, lại tránh né, mọi người đều nhìn thấy, ngươi đừng nghĩ đổ lỗi lên đầu ta, ta không bị ngươi hù sợ.”
Tiêu Lê Hoa vừa nhìn ánh mắt oán hận kia của Lý thị thì càng xác định mới vừa rồi chính nàng ta cố ý muốn đụng phải mình, kết quả tự làm tự chịu đụng vào Cát Tường, làm hại Cát Tường động thai khí, nếu thật sự Cát Tường có chuyện bất trắc gì, Tam tẩu này thật gặp phải phiền toái lớn, lão thiên gia nói họa vô đơn chí, quả nhiên rất có đạo lý. Có điều nàng một chút cũng không đồng tình với Lý thị, cảm thấy nàng ta đáng đời, khi nàng nhìn qua Cát Tường đôi chân mày nhíu lại càng chặt, cho dù Cát Tường có bao nhiêu phiền chán thì hài tử là vô tội, hơn nữa đời trước nàng đã từng mất đi đứa con, nàng không muốn thấy nhất tình cảnh này.
Tạ Hữu Thuận cầm chặt tay vợ, phát hiện tay nàng có chút lạnh băng, mày nhíu chặt, cho là nàng bị Lý thị làm cho tức giận, ánh mắt nhìn về phía Lý thị cũng trở nên lạnh lùng, nói: “Tam tẩu, mới vừa rồi ngươi muốn đụng vào vợ ta sao? Lúc nào vợ ta trêu chọc gì ngươi rồi hả? Ngươi nói cho ta biết xem!”
Lý thị co rụt cổ lại, nàng ta thật ngốc, như thế nào lại để cho vợ chồng này nhìn ra, có điều nghĩ lại bọn họ có thể nhìn ra thì thế nào? Dù sao đã cùng bọn họ vạch mặt, bọn họ muốn hoài nghi thì cứ hoài nghi, nàng ta sống chết không thừa nhận là được.
Tử thị nói: “Chính tam đệ muội muốn đụng Tứ đệ muội, kết quả chính mình vấp phải mình.”
“Ngươi nói nhảm!” Lý thị trừng mắt nhìn Tử thị, nghĩ Nhị tẩu này muốn đối đầu với mình mà.
“Ta có nói nhảm hay không,chính ngươi rõ ràng nhất.” Tử thị liếc nhìn nàng ta, rồi không nói nữa, cùng Lý thị lý luận bọn họ cảm thấy lãng phí thời gian, người như thế ít dính líu đến vẫn tốt hơn, nếu không phải vì Tứ đệ muội nàng thật không muốn để ý đến nàng ta.
“Tam đệ muội, cho dù nói như thế nào, là ngươi không cẩn thận, không trách đến trên đầu Tứ đệ muội được.” lúc này Phương thị mở miệng, nàng nghĩ đến muốn lấy lòng một nhà lão Tứ thì phải thêm chút sức, nàng coi như đã nhìn ra, hôm nay nhà lão Tam thật đen đủi, trước đó bọn họ còn muốn để nhà mình giúp đỡ gánh vác bạc cho bà bà, tính toán đến trên đầu của nàng, nghĩ cũng thật đẹp a!
Lý thị nghe lời này của Phương thị, trong lòng nghĩ căn bản Phương thị chỉ cần thấy xương là vẫy đuôi như chó, bây giờ muốn nịnh bợ Tứ đệ bọn họ a, nếu mình gặp Như Ý, nhất định phải nói xấu nàng ta với Như Ý. Đến lúc đó chỉ cần giúp Như Ý hoàn thành ý muốn thì bọn họ sẽ trở thành tâm phúc của Như Ý, như vậy chuyện hôm nay sẽ không tính là gì, bạc cũng có thể kiếm lại lần nữa!
“Tốt lắm! Các ngươi đừng làm ồn nữa!” Tạ SinhTài tức giận quát to, lúc này Cát Tường đã được đưa đến phòng Như Ý ở lúc trước, người này xảy ra chuyện nên đưa đến nơi nào có giường gần nhất thì đưa đến phòng người đó. Tạ Hữu Thái cũng vừa tìm được tìm Triệu lang trung rồi. Tạ Sinh Tài cảm thấy trái tim đập dồn dập, nhìn vẻ mặt đầy đau đớn của Cát Tường, nghĩ đến nếu thật sự sảy thai thì làm sao bây giờ, con rễ lớn còn không hận chết cả nhà bọn họ sao, đây là đứa con hắn trong đợi nhiều năm. Đứa bé này bọn họ cũng một mực trông đợi đấy.
Tất cả mọi người đều an tĩnh.
Lúc này Uông thị cũng đã chạy đến, nhìn đại nữ nhi mặt mày tái nhợt cùng máu đỏ tươi, bà ta liếc nhìn bọn họ một vòng, ánh mắt lạnh như băng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Lý thị, mới vừa rồi ở trong nhà bà ta đều nghe rõ mọi chuyện.
Lý thị bị hù dọa núp sau lưng Tạ Hữu Hòa, nghĩ đến lần này cha mẹ chồng thật sự tức giận, mới vừa rồi còn hù dọa hưu nàng, bây giờ sẽ không phải thật sự muốn hưu nàng sao, vậy cũng không được, nàng phải trôi qua thật tốt, cũng không thể trở thành người bị chồng ruồng bỏ được!
Triệu lang trung mới vừa đi, lại bị mời về, thấy bộ dạng này của Cát Tường liền cau mày, nhìn một chút nói: “Hài tử không giữ được, ta khai phương thuốc, thân thể người lớn cũng có thể bồi dưỡng lại, nếu không bồi bổ tốt thì không chỉ sau này khó có thể mang thai, có khi thân thể còn không được tốt giống như trước nữa.”
Uông thị vừa nghe lời này hung hăng trừng mắt liếc Lý thị, chờ Triệu lang trung rời đi, bà ta dùng cánh tay không bị thương cầm cây chổi quất mạnh vào Lý tị, vừa đánh vừa mắng. Lý thị không dám chạy, nhưng cũng không muốn bị đánh, liền trốn phía sau Tạ Hữu Hòa, đánh Tạ Hữu Hòa cũng kêu la. Cuối cùng vẫn là Tạ SinhTài kéo Uông thị lại. Uông thị nhào đến bên cạnh Cát Tường khóc, cảm thấy mệnh nữ nhi quá khổ.
Lúc này Bạch Đại cũng nghe tin chạy về, biết Cát Tường có thai lại không giữ được, hắn liền giống như bị sét đánh, nhìn hắn mọi người không khỏi đồng tình với hắn, chuyện này vốn là chuyện cực vui, kết quả còn chưa được hưởng vui mừng thì nhận được tin bi thảm, vừa nhận được lại mất đi, cái này còn khó tiếp nhận hơn so với việc không có được.
“Có phải các ngươi làm hại Cát Tường hay không? Có phải các ngươi hại ta không có nhi tử hay không!” Bạch Đại thấy thảm trạng của Lý thị cùng Tạ Hữu Hòa, hắn liền đoán chuyện này có liên quan đến bọn họ, trong nhà này tính tình của người nào như thế nào hắn đều biết rõ cả, cả nhà tam phòng này đều chuyên gây tai họa. Thấy hai người trốn về phía sau, Bạch Đại liền xác định, tức thì vung nắm đấm đánh qua, một quyền đánh ngã Tạ Hữu Hòa.
Tạ Hữu Hòa hét thảm ngã úp sấp trên mặt đất, từ trong miệng phun ra một búng máu, bên trong còn mang theo hai cái răng, có thể thấy được Bạch Đại tức giận như thế nào.
Lý thị thấy Bạch Đại nhìn mình, bị hù dọa vội vàng ôm đầu nói: “Chuyện này không liên quan đến ta! Là Tứ đệ muội làm hại ta!”
“Đến lúc này ngươi còn dám vu cáo cho người khác!” Tạ Hữu Thuận cau mày, “Muội phu, ngươi đừng tin lời của nàng ta, những người ở nơi này đều có thể chứng minh nàng ta nói dối. Ngươi hiểu rõ nhân phẩm của ta, ta không phải loại người dám làm mà không dám nhận, chuyện này không dính dáng một chút gì đến vợ ta, chuyện là như vậy.”
Tạ Hữu Thuận kể rõ mọi chuyện cho Bạch Đại, Bạch Đại nghe, quả đấm nới lỏng một chút, hắn nghĩ chuyện này cũng không liên quan đến Tiêu Lê Hoa.
Lúc này Uông thị nói: “Vợ lão Tứ, ngươi không có chuyện gì thì trốn cái gì? Nếu ngươi không trốn thì chuyện này đã không xảy ra! Chuyện hôm nay ngươi cũng thoát không khỏi liên quan!”
Tất cả mọi người cảm thấy Uông thị đầu óc bị co rút rồi, Tạ SinhTài lớn tiếng quát Uông thị, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, ông ta cũng không muốn có chuyện gì nữa.
Uông thị cũng không để ý
mọi người, nhận thức đúng chuyện như vậy, nói chuyện này Tiêu Lê Hoa cũng có trách nhiệm, bà ta làm như vậy cũng biết mình không có lý nhưng bà ta nhìn thấy sắc mặt nữ nhi trắng như tờ giấy, đau lòng cuộc sống sau này của con bé, bà ta chỉ muốn kiếm một người có thể tăng thêm cho nữ nhi một phần bảo đảm. Hiện tại nhà lão Tứ có tiền rồi, có thể giúp Cát Tường một tay, nhưng lúc trước Cát Tường đắc tội với bọn họ, chỉ có thể mượn cơ hội này mở nút thắt đó mà thôi.
Đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ của Nương, Uông thị để ý nhi tử, nhưng cũng thương yêu nữ nhi, ở điều kiện tiên quyết không tổn hại căn cơ của nhi tử, để cho nhi tử giúp đỡ nữ nhi một tay, bà ta cho rằng cách mình làm rất đúng.
Tạ Hữu Thuận lại bị hành động của Uông thị làm cho lạnh tâm, từ nhỏ đến lớn vốn là như vậy, đại ca là con trai trưởng được coi trọng, nhị ca là con thứ cũng được coi trọng, đến Tam ca và hắn lại bắt đầu không được coi trọng như vậy, Cát Tường là nữ nhi đầu tiên sau bốn nhi tử, tất nhiên được sủng ái, ngay đến Như Ý là tiểu nữ nhi, cũng được xem như châu như bảo. Tam ca có tính toán, cuộc sống trôi qua không tồi, cuối cùng chỉ còn lại hắn trôi qua khó khăn nhất, cuối cùng cưới vợ cũng muộn nhất, còn cưới một cô nương có thanh danh xấu. Cũng may trời cao mở mắt, hiện tại vợ trở nên tốt như vậy, Tạ Hữu Thuận nghĩ đến những mất mát trước kia dù có nhiều hơn nữa cũng không còn muốn nghĩ đến nữa, hắn chỉ cần hiện tại trôi qua tốt là được. Nhưng Uông thị vì nữ nhi lại tính toán hắn, khiến trong lòng hắn phát rét.
“Chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta sẽ không quản. Trong nhà còn có việc, chúng ta đi trước.” Tạ Hữu Thuận lôi kéo Tiêu Lê Hoa đi ra ngoài.
Tiêu Lê Hoa có thể cảm giác được cảm xúc thay đổi của Tạ Hữu Thuận, thật ra trong lòng nàng làm sao không tức giận, Uông thị thật là quá đáng, rõ ràng bọn họ không sai nhưng lại ấn sai lầm đó lên bọn họ, nàng làm con dâu còn khó chịu, làm nhi tử chắc chắn còn khó chịu hơn.
Phía sau truyền đến tiếng chửi bậy của Uông thị, Tạ Hữu Thuận cũng không dừng bước, Tiêu Lê Hoa đi theo hắn.
Đi trên đường, Tạ Hữu Thuận nói: “Chuyện ngày hôm nay không liên quan đến chúng ta, sau này ít đi đến đây.”
Tiêu Lê Hoa nhẹ nhàng đồng ý một tiếng, nàng biết đây là Tạ Hữu Thuận không muốn thấy Uông thị nhiều, nàng nghĩ Uông thị thật chỉ biết khi dễ người thành thật, bà ta cho rằng người thành thật sẽ không biết nổi giận sao? Càng là người thành thật khi nổi giận sẽ càng đáng sợ hơn!
Vương Đại Sơn và Trương Liên Hương sau khi biết chuyện xảy ra đều trợn mắt há hốc mồm, lúc này chưa được bao lâu mà lại xảy ra nhiều đại sự như vậy, Tạ gia thật đúng là tai họa liên tục.
Khoảng chừng một canh giờ trôi qua, Tạ Hữu Thái bọn họ mới trở về.
Tử thị nói: “Lúc này tam phòng bọn họ thật sự rất xui xẻo.”
Trương Liên Hương hỏi kết quả như thế nào, hỏi Bạch Đại có chịu tha thứ cho Lý thị bọn họ không?
Tiêu Lê Hoa cũng hiếu kỳ, Lý thị trêu chọc phải Cát Tường, hai người này cũng không phải dễ đối phó, cây kim so với sợi râu, không biết ai đau hơn ai.
Tử thị nói: “Lão Tam bọn họ đền bù hai mươi lượng bạc cho Cát Tường, còn phải hầu hạ Cát Tường cho đến khi khỏe lại mới kết thúc.”
Tiêu Lê Hoa tính một chút, Tạ Hữu Hòa bọn họ mất mười lượng bạc, lại phải cho Uông thị mười lượng bạc, bây giờ còn phải đền bù cho Bạch Đại bọn họ hai mươi lượng bạc, chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi như vậy, bốn mươi này cũng đủ xây hai căn nhà có sân không tệ rồi!
Chuyện xảy ra kế tiếp càng khiến Tiêu Lê Hoa cau mày, trong tay Bạch Đại có bạc lại đi tìm thôn trưởng, muốn mua một mảnh đất ngay dưới thôn Hạ Cầu, sau đó cũng bắt đầu xây dựng nhà, nói đến chỗ xây dựng nhà kia cũng cách đây một mảnh. Tiêu Lê Hoa nghĩ đến phía trước là nhà nhị ca cùng Tạ Khánh Phong bọn họ thật hoàn hảo biết bao, nếu không vừa ra khỏi lại nhìn thấy kẻ đáng ghét ở nhà đối diện, thật đúng là đáng ghét.
Tạ Hữu Hòa bọn họ mất bạc còn rước phải nhiều chuyện như vậy, tâm tình hai vợ chồng đều không tốt, bị đập hai trận, đánh nhi tử nữ nhi vài lần, cuối cùng nhất trí nói với bên ngoài, không chỉ có cha mẹ những đứa trẻ ban đầu nghe Xuyên Tử Tỏa Tử khoe trong nhà có tiền bị bọn họ ở trước mặt chỉ cây dâu mắng cây hòe, ngay cả trong thôn cũng có không ít người bị đối xử như vậy, khiến người trong thôn vô cùng bất mãn. Thanh danh của hai người bọn họ càng tệ hơn, sau đó nhà còn chưa xây xong, người làm công liền ít hơn phân nửa, còn hơn phân nửa muốn tăng tiền công, nếu không cũng không chịu làm, nên bọn họ chỉ có thể cho tăng tiền công.
Uông thị lại cho người đến gọi Tạ Hữu Thuận đi qua nhà cũ, vẫn nói chuyện của
Cát Tường, vẫn nói ban đầu Tiêu Lê Hoa không nên tránh ra, cho là chuyện Cát Tường có liên quan đến Tiêu Lê Hoa. Để cho Tạ Hữu Thuận tha thứ Cát Tường, lại cùng qua lại với Cát Tường. Tạ Hữu Thuận kiên định nói không, hắn không chỉ thất vọng đau khổ với Nương cùng muội muội, cũng không muốn để vợ bị ủy khuất, chuyện này không có một chút quan hệ đến vợ, tiền trong nhà cũng là do chủ ý của vợ mới kiếm ra được, hắn sẽ không cầm tiền vợ kiếm được đi mua sự an tĩnh của gia đình như vậy.
Uông thị náo loạn vài lần, Tạ Hữu Thuận cũng không trở về, Tạ SinhTài quở trách bà ta vài lần, bà ta mới an tĩnh.
Như Ý cũng trở về đến thăm tỷ tỷ, biết chuyện xảy ra, trong lòng cũng rất phiền não, bây giờ Tứ ca kiên định, không muốn tha thứ cho tỷ tỷ, chắc chắn cũng không nguyện ý hùn vốn cùng Cao gia, như vậy nàng làm sao đặt chân ở Cao gia đây? Nàng không muốn bị vắng vẻ, nàng biết rõ kết quả bi thảm của một thiếp thất bị lạnh nhạt như thế nào, nửa năm qua nàng ở trong đại trạch không nghe những chuyện khác, nhưng có nghe kể một vài kết cục bi thảm của thiếp thất, nàng ta không muốn rơi vào kết cục như vậy, nàng ta phải cố gắng, hoặc sinh nhi tử, hoặc làm chính thất, hoặc phải có trợ giúp cho Cao gia, để cho bọn họ xem trọng nàng!
Tứ ca Tứ tẩu chính là cách để Cao gia xem trọng nàng ta!
Như Ý nghĩ đến sự bất lực của mình cũng phải nén giận, nàng ta hiểu rõ tất cả đều do Tứ ca Tứ tẩu làm hại nàng ta, là bọn họ khiến nàng ta lâm vào tình cảnh lúng túng như vậy, bọn họ phải nên giúp nàng, nhưng bọn họ lại giống như không có việc gì, điều này khiến nàng ta một lần nữa tức giận với bọn họ. Vừa muốn cho bọn họ khổ sở lại phải dựa vào bọn họ, loại cảm giác mâu thuẫn này làm cho nàng ta một mặt bởi vì to son điểm phấn mà càng thêm xinh đẹp một mặt tối tăm phiền muộn, giống như trời nổi mây đen.
Mà lúc này Như Ý lại gặp được Kim Phượng.
Những ngày qua Lý Kim Phượng cũng rất buồn bực, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Nhị ca Nhị tẩu luôn có quan hệ tốt với nàng bị cha mẹ phân ra, hơn nữa còn mất đi sự yêu thương của cha me, trong nhà lại thêm một chị dâu nhỏ là quả phụ, khiến cho nàng ta vừa đi đến thôn đã cảm thấy có người chê cười nhà bọn họ.
Lý Kim Phượng nhìn đã ngôi nhà xây lại của Tạ Hữu Thuận có tường viện cùng cổng lớn sơn đen, trong lòng tràn đầy sự lo lắng.