Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Các ca ca đều xây nhà mới, Như Ý tất nhiên muốn đến xem, đưa lên một phần lễ. Tuy nàng đã gả cho người, hơn nữa còn gả vào một nhà đại phú như Cao gia, nhưng mà nàng chỉ là một thiếp thất. Trước khi nàng chưa được phù chính hay là sinh được con trai thì nàng vẫn phải dựa vào người nhà mẹ đẻ, mà bốn người ca ca cao lớn cường tráng chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng.
Như Ý vẫn ngồi xe ngựa mà đi, đến mỗi nhà đều ngồi một lát rồi đưa lễ, chỉ có nhà của Tạ Hữu Thuận là không đưa, nàng nghe nói Tiêu Lê Hoa đi xem muội muội, cả nhà đều đi theo, trong nhà không có ai.
Như Ý chỉ có thể để lễ vật của nhà Tạ Hữu Thuận lại nhà của Nhị ca, nhờ bọn họ chuyển lại. Thật ra lúc trước giữa nàng và Tứ ca Tứ tẩu xảy ra một ít chuyện, tuy là có cha nương khuyên bảo, nhưng không biết Tứ ca có để cho nàng vào nhà nữa hay không. Đến bây giờ tỷ tỷ và Tam tẩu còn bị đẩy ra khỏi cửa nữa là. Nàng vốn muốn thừa cơ hội này hòa hoãn với Tứ ca Tứ tẩu một chút, không nghĩ đến bọn họ lại không ở nhà.
Nhìn thấy Kim Phượng, Như Ý cũng thật cao hứng, Kim Phượng có quan hệ không tệ với nàng, hiện tại hai người lại đều ở trên thị trấn, một tháng có thể gặp nhau vài lần, quan hệ không xa chút nào.
Kim Phượng ngồi vào xe ngựa, cười nói: “Không biết hôm nay ngươi trở về, nếu biết được thì đã để ngươi cho ta đi hộ một đoạn đường, vẫn là xe ngựa này của ngươi ngồi thoải mái.”
“Hôm nay ngươi sẽ trở lại thị trấn sao? Nếu trở về thì đi cùng với ta.” Như Ý cười nói, dùng khăn tơ lựa trong tay lau nhẹ nhàng trên mặt, ống tay áo trượt xuống, lộ ra vòng tay bằng vàng khảm ngọc thạch trên cổ tay.
Kim Phượng nhìn thấy chiếc vòng tay tinh mỹ quý giá kia thì trong mắt thoáng hiện lên vẻ ghen ghét hâm mộ, trong lòng thầm nghĩ bây giờ Như Ý sống cũng thật tốt a. Tuy là gả đi làm thiếp, nhưng lại sống thoải mái hơn cả mình, bản thân mình cũng có đồ trang sức bằng vàng, nhưng mà loại vòng tay khảm ngọc thạch lớn như vậy nàng cũng không có. Mà nam nhân trong nhà đoán chừng cũng không bỏ được để mua cho nàng.
“Được, lúc đó cùng trở về. Như Ý, vừa rồi ngươi đi thăm mấy ca ca của ngươi sao? Hình như nhà Tứ ca của ngươi không có ai a, vừa rồi ta ở nhà Nhị ca, nhìn như là nghe thấy bọn họ đi xem muội muội của Tứ tẩu ngươi đó. Vậy thì chính là thôn trang cách đây không xa đi! Ngẫm lại thật đúng là mỗi người đều có mệnh riêng, Tứ tẩu kia của ngươi một lòng muốn gả cho kẻ có tiền lại không gả thành, mà muội muội của nàng ta ngược lại có phúc khí, ta cũng đã từng thấy qua Triệu công tử rồi, thật là là trẻ trung nhiều tiền lại anh tuấn ôn hòa.”
Kim Phượng nói xong, trong nội tâm cũng thấy chua xót, nàng thầm nghĩ chính mình cũng không kém chút nào, tại sao lại không có được vận may giống vậy chứ? Nhưng khi nhìn đến sắc mặt của Như Ý, trong nội tâm nàng cũng bình tĩnh lại, nàng biết rõ Như Ý cũng từng nhớ thương Triệu công tử, chỉ là nàng ta và Tiêu Lê Hoa không thân nhau, nam nhân tốt như vậy cuối cùng lại để cho thân muội muội của Tiêu Lê Hoa.
Kim Phượng cố ý nói những lời này, nàng là muốn Như Ý không thích Tiêu Lê Hoa. Vốn là Kim Phượng và Tiêu Lê Hoa cũng không có thù gì, chỉ là nàng muốn sống ngày tốt lành nên ngay cả nam nhân tốt xấu thế nào cũng không chọn đã gả đi thôn trấn, mà Tiêu Lê Hoa gả không bằng nàng ta nhưng lại sống tốt hơn, trong lòng nàng không thoải mái. Hơn nữa gièm pha của Nhị ca chính là bị Mộc Đầu và Thạch Đầu phát hiện ra, khiến cho nàng ta càng thêm mất mặt, nên càng thêm không thích Tiêu Lê Hoa.
Bây giờ Kim Phượng không có năng lực, nhưng lại biết cách gây mâu thuẫn xích mích, nàng ta biết rõ Như Ý có năng lực hơn bản thân mình, hơn nữa cũng hận Tiêu Lê Hoa hơn. Nàng ta chỉ cần đốt cho ngọn lửa hận này cháy rực lên một ít là tốt rồi.
Như Ý vốn đang tức giận, nghe được Kim Phượng đề cập đến Triệu Lâm Đình, hỏa khí càng lớn. Mai Hoa sống càng tốt, cơn giận của nàng lại càng lớn, nàng cho rằng hạnh phúc của Mai Hoa vốn phải thuộc về mình.
“Đúng vậy a, tất cả mọi người đều có mệnh.”
Như Ý cười nói, vẻ cứng ngắc trên mặt lúc trước đã biến mất. Nàng vốn không phải người ngốc, lúc trước ở trong thôn cũng nổi danh ôn nhu hòa thuận, sau khi tiến vào Cao gia, trải qua nửa năm, sớm đã học được chiêu trong lòng một dạng trên mặt một kiểu rồi. Hiện tại trên mặt nàng là cười dịu dàng, nhưng trong lòng đã sớm mắng Tứ ca Tứ tẩu và Mai Hoa đến cẩu
huyết lâm đầu rồi.
Kim Phượng nở nụ cười nhẹ, nhìn thấy bên người Như Ý có nha hoàn, nói chuyện cũng bất tiện, cho nên không nhiều lời. Chẳng qua là suy nghĩ đến chuyện lúc trở lại thị trấn thì phải tìm cơ hội thổ lộ tình cảm với Như Ý một chút. Nếu Tiêu Lê Hoa có thể dựa vào bản lãnh của nàng ta để sống ngày càng tốt, Như Ý cũng có thể dựa vào chuyện tiến vào cửa Cao gia mà trải qua sinh hoạt phú quý thì nàng cũng có thể, nàng muốn tìm được con đường phát tài cho chính mình giữa hai người này.
Một nhà Tiêu Lê Hoa đã trở về trước lúc trời tối, cả nhà bọn họ ở trong thôn trang rất vui. Tuy Triệu Lâm Đình là một công tử ca, nhưng lại nói chuyện rất hòa hợp với Tạ Hữu Thuận, mà Mai Hoa tuy thường gặp mặt tỷ tỷ nhưng vẫn có nhiều chuyện không nói hết, nhiều nhất là chuyện quản gia. Tuy là Triệu Lâm Đình nói nàng có thể không cần phải làm, có quản gia và bà tử lo liệu rồi, nhưng nàng vẫn đang cố gắng thích ứng.
Sau khi Triệu Lâm Đình kết hôn thì hắn là một trượng phu đáng tin cậy, đây là đánh giá của Tiêu Lê Hoa, cuối cùng nàng đã yên tâm với việc hôn nhân này của muội muội rồi.
Sau khi về đến nhà làm cơm xong thì Nhị ca đến, mang theo lễ vật mà Như Ý gửi lại, hai khối vải vóc, hai bao trà, hai bao kẹo và hai bao bánh ngọt, ngoài ra còn có một lượng bạc.
Đồ đạc đều là loại thượng hạng, nhưng Tạ Hữu Thuận lại không muốn lấy, hắn đã quá thất vọng với muội muội này rồi, cảm thấy tấm lòng của muội ấy quá ác độc, hơn nữa người Cao gia cũng không phải là người mà hắn muốn lui tới nhiều.
Tạ Hữu Thái nói: “Nếu đệ không muốn thì đưa cho cha nương đi, coi như là tỏ thái độ.”
Tạ Hữu Thuận suy nghĩ rồi gật đầu, nương còn đang bị thương, nói đưa cho nương ăn là được rồi.
Uông thị cũng không mấy vui vẻ với cách nói của Tạ Hữu Thuận, ngược lại mắng Tạ Hữu Thuận một trận, nói hắn không biết tốt xấu.
“Như Ý dù gì cũng là muội muội ngươi, cho dù nàng có làm sai chuyện gì nhưng cũng không có lỗi với ngươi, ngươi còn muốn ôm mãi làm gì chứ? Ngươi muốn chọc cho ta chết vì tức hay sao?”
Tạ Hữu Thuận chỉ nghe mà không nói lời nào, hắn cũng biết nếu nương đã nhận định chuyện gì rồi thì sẽ không thể thuyết phục được, hắn cũng chỉ nghe mà không nói là ổn rồi.
Uông thị thấy bộ dạng dầu muối không ăn của Tạ Hữu Thuận thì tức đến muốn đánh hắn, nhưng hiện tại nhi tử này chính là đứa có tiền đồ nhất trong bốn đứa con trai, bà không muốn đánh cho hắn nóng nảy, nên chỉ có thể tức giận thở nặng.
Tạ Sinh Tài thở dài một hơi, nghĩ đến hiện tại trong nhà đã sống tốt hơn trước, nhưng người thân lại ngày càng xa lạ hơn, thật không biết là phúc hay là họa, vốn ông còn muốn quản, nhưng hiện tại đã cảm thấy không quản được nữa. Ông phất phất tay, để cho Tạ Hữu Thuận đi rồi lại khuyên nhủ Uông thị.
Đồ dùng dành cho căn phòng phía sau nhà đã làm xong rồi, Tiêu Lê Hoa lại mua thêm không ít vải bố, muốn làm màn che cửa và đệm ghế, chỉ là bây giờ đã đến ngày mùa rồi, nàng tất nhiên phải ưu tiên đi ra ruộng làm việc.
Nhìn ngắm từng mảnh từng mảnh xanh mơn mởn trong đất, tâm tình Tiêu Lê Hoa rất tốt, thầm nghĩ việc thu hoạch thế này còn mang lại cảm giác thành tựu hơn cả việc bán công thức kiếm tiền nữa.
Bất tri bất giác đã đi đến thế giới này được một năm rồi, Tiêu Lê Hoa từ một nữ nhân mỗi người đều chán ghét biến thành một nữ nhân người người tán dương, đây là một cải biến cực lớn.
Vừa đến ruộng thì đã có rất nhiều người chào hỏi Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa, bọn họ cũng cười đáp hai câu, tất cả đều là một vài lời râu ria…, nhưng lại lộ ra vẻ nhẹ nhàng vui sướng, đây là chỗ chất phác của nông dân.
Chẳng qua là thời điểm tốt đẹp thì cũng có bóng mờ.
Tiêu Lê Hoa nhìn một đám người vây quanh ở cách đó không xa, còn có âm thanh cãi nhau lúc cao lúc thấp, trong lòng thầm nghĩ Chu đại tẩu này lại làm gì vậy? Cũng không biết là người nào không may gặp phải nàng ta nữa!