Nhìn người vì một câu nói của minh mà đang ngồi nghiêm túc hai tay đặt trên đùi không nhúc nhích, hắn có chút bất lực mỉm cười.
"Nàng còn không chỉnh lại đầu tóc, định để như vậy xuống chỗ ăn sáng sao?"
Nam Phương bị nhắc mới sực nhớ từ sáng đến giờ cô còn chưa chải đầu, súc miệng.
Ôi trời ơi nãy giờ nói chuyện ngồi sát như thế không biết có nghe mùi không nhỉ, còn cả đầu tóc như cái tổ quạ nữa chứ, mất mặt quá mất mặt.
Mà không đúng Nguyễn Phúc Nguyên cũng đâu có vệ sinh cá nhân, như nhau cả thôi.
Bọn họ như thế này có phải giống người yêu ở cùng một chỗ không nhỉ, vừa mở mắt liền có thể thấy mọi bộ dạng chân thật nhất của đối phương.
Không được mày đang nghĩ gì thế.
Đang ngồi hắn đột nhiên nghe một tiếng bóp, ngẩng lên thấy ai đó đang tự đánh lên trán mình, đã vậy mặt mày còn hồng hào tựa như đang xấu hổ chuyện gì đó.
"Nàng lại suy nghĩ bậy bạ gì sao?"
Hắn cố tình ghé sát tai cô mà hỏi, bị nói trúng tim đen Nam Phương giật mình thon thót.
"Có anh...!mới nghĩ bậy, đừng tưởng ai cũng như anh."
"Vậy sao ta còn tưởng nàng đang nghĩ chúng ta giống như phu thê, vừa mở mắt ra liền có thể nhìn bộ dạng chân thật nhất của đối phương."
Nam Phương trừng mắt nhìn người trước mặt, làm sao anh ấy có thể biết cô đang nghĩ gì.
Cái người này thật có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao, thật quá đáng sợ.
Nhưng mà cô có chết cũng không nhận.
"Còn lâu tôi mới cưới anh, người theo đuổi tôi xếp hàng dài đến 8 cây số, tiêu chuẩn của tôi rất cao đấy."
"Cao thế nào, những kẻ đó có thể có địa vị bằng ta sao?"
Nam Phương cứng họng, đúng là cô không bao giờ nói lại con người này.
Phải dù có bao nhiêu người theo đuổi so với anh địa vị của bọn họ cũng không bằng nỗi.
Xe ngựa sau khi xuống ghé vào một trạm dừng dưới chân đèo, mọi người dừng chân ăn sáng.
Nguyễn Phúc Nguyên xuống xe ngựa sau đó đưa tay đỡ lấy cô.
Cô không có từ chối mà tự nhiên cầm lấy tay hắn mà nhảy xuống.
Trong lúc đợi đồ ăn mang lên, Nam Phương nhìn thấy lu nước lớn bên hông quán liền chỉ cho Nguyễn Phúc Nguyên.
"Mọi người không định đánh răng rửa mặt sao?"
Không thấy ai trả lời cô liền kéo tay Nguyễn Phúc Nguyên đứng lên đi lại cạnh lu nước.
Gáo nước được làm từ vỏ dừa , đây hẳn là lu dùng để hứng nước mưa.
Thật ra lúc hai người bọn họ còn đang ngủ những thị vệ này đã hoàn thành xong các thủ tục vệ sinh cá nhân trước khi lên đường rồi.
Nước rất trong và mát cô lấy nước rửa mặt sau đó múc nước đổ vào tay anh.
"Anh còn không rửa sao nước mát lắm, mau cúi xuống cẩn thật ướt áo."
Hắn làm theo nàng, nước đúng thật rất mát, mát đến tận trong tim.
Trần Tuyên cùng những thị vệ ngồi nhìn