Cô phải tập dần với cách xưng hô, nói nhiều sẽ quen, hơn nữa ở chỗ đông người càng không nên nói những lời kỳ lạ.
Ông cụ đang bưng bát cháo đến bàn họ tay bỗng run lên, chút nữa là đổ lên người cô, cũng may mà cô phản ứng nhanh né kịp.
"Xin công tử tha mạng."
Ông lão đột nhiên quỳ thụp xuống đất, những người có mặt trong quán cũng quỳ theo.
Nam Phương vội đứng lên đỡ lấy ông cụ.
"Ông ơi ông mau đứng lên đi, cháu không có bị sao mà."
Ông cụ vẫn cúi đầu hơi run không dám đứng lên.
Cô không hiểu đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, ngoại trừ hai bàn bọn họ, những bàn khác trong quán đều quỳ cả không ai dám ngẩng đầu lên.
"Đứng lên cả đi, ta chỉ là người đi đường ghé nơi này dùng bữa.
Các ngươi cái gì cũng không nghe không thấy."
"Thảo dân đa tạ công tử."
Mọi người lại bắt đầu trở lại ai làm việc nấy, người nên ăn thì ăn, người nên làm thì làm cũng không ai dám nhìn về phía bọn họ nữa.
"Bọn họ biết anh sao."
Cô ghé sát vào tai anh hỏi nhỏ, cứ như thể sợ người khác nghe thấy.
"Không biết là vì nàng gọi ta hai tiếng công tử nên bọn họ mới biết."
Công tử thì sao, không phải con nhà giàu đều gọi như vậy sao, cô có chút khó hiểu.
"Ăn đi lát lên xe ngựa sẽ nói cho nàng biết."
Bọn họ ăn xong để lại tiền trên bàn liền rời đi.
Lên xe cô không đợi được liền vội hỏi.
"Chuyện này là sao thế, anh nói cho tôi một chút được không?"
"Nàng đúng là cái gì cũng không biết về sau làm sao có thể sống ở nơi này được hả?"
"Nô tỳ chẳng phải có công tử rồi sao, còn sợ gì chứ."
"Lớn mật."
Hắn vừa bất lực vừa vui vẻ, nàng ỷ lại vào hắn như vậy về sau mới có cơ hội tiếp xúc với nàng nhiều hơn.
"Con của quan lại thương nhân gia đình giàu có ở nơi này được gọi là cô cậu.
Dân thường sẽ gọi là con là thằng.
Còn con của chúa công sẽ được gọi là công tử, công nữ."
Cô không rõ lắm nhưng con của vua chúa chẳng phải điều gọi là công chúa hoàng tử sao.
"Chúa công là chúa một vùng, chẳng phải anh nên là hoàng tử mới đúng chứ."
"Đừng nói bậy, cha ta tuy cai quản một vùng nhưng ở Tây Kinh vẫn còn có vua Lê.
Chúng ta là thần tử nhà Lê, con của vua mới là hoàng tử, nếu không sẽ bị khép vào tội đại nghịch hiểu không?"
"Thế bây giờ là năm bao nhiêu vậy?
Nam Phương dè dặt hỏi.
"Ất Sửu 1585"
Hắn biết nàng là thật sự không hiểu tình hình nơi này nên mới cố gắng nói cho nàng biết mọi thứ.
Chỉ có như vậy mới không phạm sai lầm mất mạng.
Nam Phương im lặng ngồi nghe Nguyễn Phúc Nguyên