Mạc Thị Lâu đã tỉnh lại, khi biết đang ở trong cung thì vô cùng hoảng hốt nhìn tỷ tỷ mình.
-Tỷ, tỷ có phải đã nhớ lại rồi không.
Nam Phương cảm thấy có gì đó không đúng, nàng nghi hoặc hỏi Mạc Thị Lâu.
-Ý muội là sao, việc chúng ta ở đây với việc ta nhớ lại hay không thì liên quan gì đến nhau.
Mạc Thị Lâu nhìn người trước mặt thật lâu, xác định tỷ tỷ vẫn là không nhớ liền thở dài.
Cho dù tỷ ấy không nhớ ra, vẫn có thể tìm đến người kia, đây là vận mệnh vốn đã định sẵn mà người ta vẫn hay nói sao.
-Mạc Thị Lâu nói cho ta biết ta đã quên chuyện gì, chuyện này và Lê Duy Đàm có can hệ gì.
-Ngay cả tên người đó tỷ cũng có thể gọi trơn tru như vậy, tỷ thật sự vì người đó mà đến thế giới này sao.
Cả người Nam Phương chấn động, cái gì gọi là đến thế giới này vì Lê Duy Đàm.
-Từ khi tỷ 5 tuổi, tỷ đã luôn nói với muội, tỷ thực ra là Kinh Hoa quận chúa của Thành Vương Phủ.
Lần này tỷ chuyển kiếp là vì muốn tìm một người vô cùng quan trọng với tỷ.
Mà hiện tại người đó lại là hoàng đế của Lê Triều.Tỷ nói hiện giờ tuổi tác của hai người cách nhau quá xa.
Đợi tỷ trưởng thành tỷ sẽ xin phụ thân đến Tây Kinh cầu thân, như vậy tỷ vừa có thể gả cho người đó, vừa có thể chấm dứt loạn loạt hai miền nam bắc.
Mạc Thị Lâu thở dài lại tiếp tục.
-Bởi vì tỷ vô cùng kiên định với ý niệm của mình, kiên định đến mức phụ thân cũng bị lay động, phụ thân nói đợi ngày tỷ làm lễ trưởng thành phụ thân sẽ tâu với bệ hạ để tỷ hoà thân.
Chỉ là bệ hạ từ lâu đã nhìn trúng tỷ, cho dù thế nào cũng không chấp nhận tỷ sự thật là tỷ mến mộ kẻ thù của ngài ấy.
Cho nên sau khi phụ thân mất, bệ hạ luôn tìm cách muốn tỷ nhập cung, tỷ thà chết cũng không thuận theo, cũng may có thúc thúc chống đỡ cho chúng ta.
Nam Phương càng nghe càng mơ hồ, đây là tình huống gì chứ, Mạc Thị Giai vậy mà lại là Kinh Hoa chuyển kiếp.
Nếu là trước kia có đánh chết nàng cũng sẽ không tin những câu chuyện hoang đường như thế này.
Nhưng mà hiện tại, nàng đã hai lần tái sinh ở thế giới này làm sao có thể không tin cho được.
Còn có cả giấc mơ đêm đó nữa, vì sao nàng lại cảm thấy đau đớn đến thế.
Thứ cảm giác kia cắm chặt lấy trái tim nàng.
Lần đâu tiên trong cuộc đời nàng hoài nghi về bản thân mình, nàng lại là ai, là Nam Phương hay là Kinh Hoa.
Nàng rõ ràng không có được ký ức của Mạc Thi Giai, nhưng nàng lại cảm nhận được tình cảm của Kinh Hoa dành cho Lê Duy Đàm.
Nam Phương trầm tư trong suy nghĩ ngẩng đầu nhìn trời đêm.
-Trong suốt 15 năm trước khi tái sinh thành Mạc Thị Giai, Kinh Hoa cô đã ở đâu.
Mấy ngày sau đó thi thoảng hắn sẽ đến thăm nàng, có khi chỉ ghé qua liền đi, có khi ngồi xem sách không nói gì.
-Ngài có chuyện gì phiền lòng sao.
-Nam Phương có phải nàng cũng thấy trẫm vô dụng không.
-Tự nhiên sao ngài lại nói vậy.
Hắn nhìn về xa xăm, hắn chẳng biết cho đến bây giờ hắn sống vì điều gì.
-Bên ngoài điều nói họ Lê ta từ khi lập lại, điều chỉ là bù nhìn, là bàn đạp dưới chân họ Trịnh, ông nội ta , cha ta, bây giờ là ta điều bị họ Trịnh kiềm kẹp không thể trở mình.
Dẫu bây giờ có thể đoạt lại Đông Kinh, bắc nam một dãi thì đã sao, cũng chẳng phải là giang sơn của họ Lê ta nữa.
Nam Phương đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nàng rót cho hắn