Phúc Nhạc tìm được không ít cây giống, như vậy không cần hạt giống cũng có thể trồng được cây.
Tuy cậu là người miền Bắc nhưng cũng thích ăn cay, trước kia sư phụ già còn dạy cậu làm ớt ngâm, thanh thúy ngon miệng, phi thường mỹ vị.
Cơ mà...!Cũng không biết vị sư phụ trông như phật Di Lặc kia của cậu ra sao rồi...!Phát hiện mình bỏ bê công việc nhất định sẽ tức đến giơ chân đi? Hy vọng lão nhân không cần quá thương tâm.
Mình tuy không phải đệ tử chính thức của ông, nhưng đã chịu sư phụ dạy dỗ nhiều năm như vậy, phần ân tình này không có khả năng quên.
Cho dù là cha mẹ, cũng sẽ không khiến cậu lo lắng áy náy như vậy.
Khe khẽ thở dài, Phúc Nhạc cũng hiểu được giờ nghĩ mấy cái này cũng vô dụng, điều duy nhất có thể làm chính là phát huy ưu thế của bản thân, cứu người, coi như làm vẻ vang sư phụ, nếu sư phụ biết được, nhất định cũng sẽ rất vui.
Hai người ôm một đống lớn chiến lợi phẩm trở về nhà, Kanya nhìn mở to hai mắt: "Hai đứa lôi mấy thứ này về làm gì? Nướng lên cũng đâu ăn được.
"
Phúc Nhạc he he cười rộ lên, xoa tay: "Lông của lạc đát thú có thể làm đồ chơi rất vui, mấy món này trước đây con đã nấu rồi, để con làm." Bởi vì nơi này gọi gà rừng là lạc đát thú, cho nên Phúc Nhạc cũng nhập gia tùy tục.
Kanya vừa nghe nở nụ cười, cũng hứng thú: "Tiểu Nhạc cũng biết nấu cơm? Ở chỗ con cũng có loại động vật này sao? "
Phúc Nhạc gật đầu: "Nhưng mà ở đó cần phối nhiều nguyên liệu hơn, cho nên ăn ngon hơn một chút." tay nghề của chú Kanya thì không nói, tuyệt đối rất khá, nhưng dưới tình huống chỉ có muối, có lợi hại nữa cũng không đạt được tiêu chuẩn đầu bếp năm sao a.
Hơn nữa căn cứ kinh nghiệm nấu cơm của Phúc Nhạc, nếu muốn xoá vị tanh của thịt, đặc biệt là mùi thịt dê thịt gà thì không thể thiếu tỏi, nhưng cậu vẫn chưa thấy ở đây có ai dùng nó, phỏng chừng là thiếu một nhân vật vĩ đại chuyên đi nếm bách thảo rồi...(Thần Nông, chuyên đi nếm mấy loại cây cỏ)
"Vậy giao cho Tiểu Nhạc làm đi!" Kanya đối với tay nghề của Phúc Nhạc cũng rất có hứng thú, nói vậy.
Phúc Nhạc gật gật đầu, nhìn lại nấm hương cùng gà rừng trong tay, vẫn là quyết định làm gà nướng bùn.
Bởi vì gà nướng bùn lúc nguyên thuỷ nhất cũng chỉ thêm chút muối mà thôi, dưới điều kiện hạn chế như bây giờ là thích hợp nhất .
Nhìn xem sắc trời, còn chưa tới giờ cơm chiều,thời gian ở thế giới này tính theo mặt trời, mặt trời hoàn toàn hạ xuống chính là lúc nên làm cơm chiều.
Bây giờ nhìn qua chắc chỉ bốn giờ chiều, Phúc Nhạc nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định trước vặt lông gà, giữ lại mấy cọng lông tốt nhất.
Cơ mà lúc vặt lông gà, Phúc Nhạc nhớ tới trừ bỏ cầu lông gà, còn có thể làm chổi lông gà!
Muốn làm sạch cái phòng khám toàn tro bụi kia đều là cậu với Haren dùng da thú lau từng chút một...!Cái loại thống khổ này đã trải qua một lần tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai !!!
"Chú ơi, lông này đừng ném ạ, con cần!" Phúc Nhạc ném hai con gà chết xuống, nói với Kanya như vậy.
Kanya nghi hoặc, nhưng cũng gật gật đầu đáp ứng, tò mò mà ngồi xổm một bên nhìn Phúc Nhạc vặt lông gà.
Thì ra dùng nước nóng dội vào thì rất dễ nhổ lông a ~ Kanya ngạc nhiên, da lạc đát thú nổi danh phiền toái, hơn nữa cũng không có bao nhiêu thịt, mọi người liền lười làm.
Lo lắng tay nghề mình không quá tốt, Phúc Nhạc xử lý xong hai con bị Joe đánh chết rồi, lại giết thêm hai con, Casar cùng Joe nhìn Phúc Nhạc thuần thục mà tóm cánh gà, dùng đao xương thú sắc bén rõ ràng lưu loát cắt cổ gà lấy máu, con gà rừng kia giãy thế nào cũng không ra, sắc mặt như thường mà lấy một cái bát lớn hứng tiết gà, đều theo bản năng mà run lên,da đầu căng lên, hình ảnh này rất có lực trùng kích...!Giống cái tuy rằng đều sẽ xử lý da thú, nhưng mấy thứ đó đều là vật chết, giết vật còn sống cơ hồ đều là thú nhân đến làm, tuy rằng lạc đát thú không có lực công kích gì, nhưng nó sẽ mổ người đó, mổ trúng rất đau, còn chưa thấy giống cái nào có khả năng như Phúc Nhạc đâu...
"Tiết gà kho ăn cũng rất ngon, tiếc là cháu không có xì dầu." Phúc Nhạc một bên lấy máu một bên nói cho Kanya, Kanya từ khi nhìn Phúc Nhạc giết gà liền hai mắt tỏa sáng đầy đủ biểu đạt niềm kính ngưỡng của mình đối với Phúc Nhạc! Tấm gương cho giống cái đây mà!
"Xì dầu? Là cái gì?" Kanya nghe xong cũng hăng hái hẳn lên, liền vội vàng hỏi, nghe Phúc Nhạc nói xong, y mới biết được thì ra trong nấu ăn còn có nhiều thứ như vây! Thân là một "đầu bếp gia đình", tâm tư của y cũng lung lay rồi.
"Ừm...!Rất mặn, nhưng lại rất thơm." Phúc Nhạc nghĩ nghĩ hình dung nói.
Về phần dùng sống dùng chín gì đó, chính là nói màu sắc cùng mùi vị khác nhau mà thôi, bất quá đều có thể khiến cho món ăn có hương vị rất tốt.
"Thơm mặn?" Kanya nghĩ nghĩ nói: "Chú chưa nghe nói qua bao giờ, nhưng con có thể qua chỗ Haren coi sao, nói không chừng sẽ có ít thực vật cổ quái có mùi này." Chỗ của Haren có rất nhiều thực vật mang về từ trong rừng, đương nhiên đều có thể cam đoan không có độc, là thứ rất nhiều động vật nhỏ đều ăn, các thú nhân mới dám đem về.
Phúc Nhạc được nhắc nhở, nhớ tới chỗ Haren quả thật có rất nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái, rất nhiều thôn dân có phiền toái gì thậm chí đều đến tiệm của Haren, Haren sẽ ngẫm biện pháp, nhìn xem có thứ gì thỏa mãn được yêu cầu của bọn họ hay không, về lâu về dài cũng phát hiện được không ít thứ có ích.
Nhưng trước khi đến tiệm Haren, Phúc Nhạc nghĩ vẫn là làm quả cầu lông gà trước đem cho bọn nhỏ chơi.
Làm quả cầu cũng không phiền toái, khi còn bé ở nông thôn hầu như mỗi đứa nhỏ đều đã từng nhổ lông đuôi gà nhà mình để làm cầu, có đứa vì nhổ trụi lông đuôi gà trống nhà mình mà bị nó đuổi đánh.
Bởi vì không có mảnh sắt mỏng, Phúc Nhạc cũng chỉ có thể dùng một ít xương thú nặng thay thế, cũng may nơi này nhà nhà đều có rất nhiều xương thú, bởi vì xương thú có thể dùng làm công cụ, vũ khí, tác dụng rất lớn.
Được Joe hỗ trợ tìm một mảnh xương tương đối dày, cắt thành hình tròn, ở giữa đục cái lỗ nhỏ, lấy trong hòm cấp cứu ra một ít băng keo y tế dán vào, nhétlông vào trong xương thú, lại dùng một mảnh vải nhỏ buộc kĩ lại, dùng dâycố định lông gà, một quả