Một đám nhóc cứ như vậy bị Phúc Nhạc dùng một quả cầu mua chuộc.
Thấy tế ti đại nhân có vẻ rất hoà nhã dễ gần, cả lũ đều thả lỏng, mỗi đứa một câu mà líu ríu nói chuyện.
"Tiểu Nhạc?" Haren kết thúc một ngày làm việc đang chuẩn bị về nhà, liền nhìn đến cách đó không xa Phúc Nhạc bị bọn nhỏ vây quanh, tò mò đi tới.
"Về nhà thôi, nên ăn cơm." Joe thấy thời gian có chút muộn, liền tiến lên một bước nói với bọn giống cái.
Vừa nghe Joe mở miệng, tất cả mọi người ngoan ngoãn gật đầu, nhất nhất cùng Phúc Nhạc nói lời từ biệt, tốp năm tốp ba dắt tay đi về nhà.
"Haren." Phúc Nhạc lúc này mới có thể thoát thân, nhìn thấy Haren rõ ràng nhẹ nhàng thở ra...!Trẻ con thật không dễ ứng phó a...!Các loại vấn đề kỳ quái nhiều không kể xiết, thiếu tí nữa thì Phúc Nhạc hết cả từ mà giải thích.
"Ngạc nhiên nha, A Nhạc cậu nhanh vậy đã chơi với bọn nhỏ được rồi?" Haren trêu chọc nói, chẳng lẽ là muốn sinh một thú nhân hay giống cái nhỏ để chơi cùng rồi?
Phúc Nhạc cười đến bất đắc dĩ, Haren luôn nghĩ biện pháp trêu chọc mình, chỉ là không quá đáng, dùng ngôn ngữ trái đất mà nói, chỉ là phun tào (trêu chọc) mà thôi, mỗi lần đều khiến Phúc Nhạc dở khóc dở cười, thầm nghĩ chờ cậu thành đôi với Whorf xem, coi tôi trêu cậu thối mặt như thế nào!
"Hôm nay cùng ăn cơm đi." Phúc Nhạc chuyển hướng đề tài mời: "Nhưng không thể ăn không à nha, muốn nhờ cậu hỗ trợ chút nguyên liệu." Ở chung nhiều, cậu cũng quen thuộc với Haren, tự nhiên cũng ít khách sáo đi, thêm vài phần tùy ý.
"Nguyên liệu gì? Không đúng, ăn ngon? Cậu làm?" Haren ngạc nhiên, liền vội vàng hỏi.
"Ừ." Phúc Nhạc đắc ý gật đầu, tuy rằng là một trạch nam, tài nấu ăn của cậu cũng không phải đặc biệt xuất chúng, nhưng đã đến nơi này tuyệt đối có thể miểu sát một đống lớn người (phải không?) ( gào thét -ing )
"Cậu có thực vật nào hương vị lạ không, hay là quả cũng được?" Phúc Nhạc hỏi, bởi vì hành gừng tỏi mấy thứ này đều có hương vị tương đối gay mũi, có chút chua cay, cho nên nói thực dụng thì chúng sẽ rất khó ăn sống, hoặc là không ăn nổi, cũng rất ít có người sẽ suy nghĩ thay đổi cách ăn.
"Ừm...!Hẳn là có đi?" Haren vuốt cằm không xác định nói: "Cậu cũng biết đồ trong phòng tôi quá nhiều, thực vật quả thực đều chất đống một chỗ, cậu đi tìm xem đi? Chỉ có một ít dễ bảo tồn, chưa bị phá hỏng thôi." Dù sao quả bị hái xuống cũng bảo tồn không được bao lâu, rất nhanh sẽ khô quắt hoặc bị hỏng, nơi này lại không có tủ lạnh, không có khả năng bảo tồn thật lâu.
Nói xong Haren liền dẫn Phúc Nhạc đến gian phòng của mình.
Bởi vì tất cả mọi người đều thực thuần phác, tuy rằng không có cửa hay khóa, đồ vật cũng sẽ không bị trộm đi, Haren rất yên tâm.
"Những thứ có thể ăn tất cả đều ở trong này." Phòng không nhỏ, trên cái bàn đá tràn đầy đồ vật, Haren mang Phúc Nhạc đi vào bên trong, chỉ vào một đống màu sắc rực rỡ nói như vậy.
Phúc Nhạc ngồi xổm xuống nhìn kỹ, phát hiện đều là mấy thực vật hình thù kì quái, còn có một ít trái cây vô cùng cứng rắn, hình như ống trúc phóng lớn vậy.
Nhìn liếc qua...Hình như không có nguyên liệu nào quen mắt...!Phúc Nhạc có chút thất vọng, rõ ràng ớt cũng có, chẳng nhẽ mấy thứ khác lại không có cái nào?
Chưa từ bỏ ý định mà lấy một gốc cây màu đỏ tím thân to lên ngửi ngửi, ánh mắt Phúc Nhạc bỗng nhiên sáng ngời, lại có chút không hiểu, nếu mũi cậu không có vấn đề, cái này là...!Mùi hành?
Lại để sát vào ngửi — đúng vậy!
"A Nhạc, cậu không sao chứ?" Haren cau mày nhìn Phúc Nhạc vẫn ngửi liên tục, có chút lo lắng: "Cái thứ này mùi của nó thật ...Đáng ghét !" Cậu ta thật sự không biết nên nói từ ghê tởm như thế nào...
"Không có cái này đồ tôi làm liền không ngon đó!" Phúc Nhạc ngẩng đầu nhìn cậu ta thần bí mà cười cười, quả nhiên thấy vẻ mặt táo bón của Haren và Joe, cái này ăn ngon á? Có thể suy nghĩ lại hay không?
Phúc Nhạc cười thầm, cúi đầu chuyên tâm đi tìm những thứ khác.
Bởi vì có vết xe đổ của hành tây, Phúc Nhạc thấy những thực vật kì quái cũng sẽ cẩn thận ngửi, nếu ngửi không được thì ngắt xuống một ít nếm thứ, không thể không nói, thiên nhiên thật sự là tạo hoá vĩ đại nhất, Phúc Nhạc vẻ mặt đau khổ phun ra bông hoa màu đỏ nhạt trong miệng, đắng quá, còn mang theo cái mùi mù tạc nữa!
Haren ở một bên vui sướng khi người gặp họa cười, đừng trách cậu ta không nhắc nhở nhá, đã lâu như vậy, nhiều thứ cậu ta cũng quên luôn hương vị ra sao rồi, tóm lại mùi của bọn nó thật khiến người ta ghét mà.
Cố lấy dũng khí phát huy tinh thần vĩ đại của lão tổ tông Thần Nông nếm bách thảo, Phúc Nhạc sau khi phun hoa hồng kì quái ra thì vẫn tận chức tận trách nếm thử mỗi loại.
"Bát giác (hồi hương)?"
"Cây quế?"
"Còn có hoa tiêu (hạt tiêu/tần bì)? Gừng già?" Haren với Joe hai người nhìn Phúc