Phúc Nhạc cũng biết nếu dựa vào một thực đơn mà làm thì sẽ mệt chết mất, dạ dày thú nhân là cái thùng không đáy mà.
Nhưng cả đời cũng chỉ có một lần làm tiệc cưới, cử hành nghi thức rồi cậu và Joe sẽ chân chính trở thành người một nhà, là chồng chồng hợp pháp, sao có thể làm qua loa được chứ? Chỉ hận không thể khoe hết bản lĩnh ra một lần cho thoả.
Nấu cơm tiệc lớn cũng sớm đắp bếp lớn, nếu không những khối thịt lớn cũng không biết xử lí rasao.
Bạn bè của Joe và Phúc Nhạc tính ra cũng phải non nửa cái bộ lạc, tính sơ cũng phải năm sáu bàn là ít.
Trừ bỏ thịt, đồ gia vị Phúc Nhạc cũng đi một chuyến hái về, thuận tiện hái thêm một ít cà chua và mộc nhĩ.
Về phần rau dưa, chú Adah và chú Sylve cũng đi hái giùm, Phúc Nhạc cũng không cần quan tâm, chỉ cần chuyên tâm nấu cơm là đủ rồi.
Vội vàng bận rộn chuẩn bị, hai ngày qua đi rất nhanh.
Phúc Nhạc từ lúc trời tờ mờ sáng đã thức dậy, tuy rằng tiệc cưới là vào buổi tối, nhưng hiện tại cậu phải rửa, thái đồ ăn chuẩn bị trước.
"A Nhạc, cứ từ từ đã, không vội cái này." Joe nghe được phòng bếp có động tĩnh thì đi vào xem, bất đắc dĩ nhìn Phúc Nhạc như đang chuẩn bị sẵn sàng đón địch mài dao soàn soạt.
"Ha?" Phúc Nhạc giơ con dao xương thú thật lớn ngơ ngác hỏi, hai ngày này bận quá, phản ứng của cậu hơi chậm chạp.
"Trước đi tìm tộc trưởng Barre đã." Joe đi qua lấy con dao trong tay Phúc Nhạc xuống, xoa xao mái tóc lộn xộn của cậu: "Đừng có gấp, tùy tiện làm chút đồ cho bọn họ ăn là được." Hôm nay quan trọng nhất là nghi thức chứ không phải là nấu cơm.
"Anh không nói thì em tí nữa quên mất." Phúc Nhạc 囧 nói, ngay từ đầu còn lo lắng mình khẩn trương, nhưng đến hôm nay lại vội đến độ tí nữa quên mất còn phải cử hành nghi thức.
"Chúng ta phải đi đâu cử hành nghi thức?" Phúc Nhạc xoa xoa tay hỏi, nghĩ nghĩ để hết mấy thứ này qua một bên, dọn một chỗ trống làm đồ ăn sáng.
Trong đầu lộn xộn, Phúc Nhạc cũng không có tâm trí đâu mà làm gì đa dạng, cắt một miếng thịt tái thái nhỏ bỏ thêm gia vị bọc bột mì cho vào nồi rán.Chiên bánh mì xong lại chiên thêm vài cái bánh bao, rồi nướng thêm mấy cái bánh, dù gì cũng biết hôm nay sẽ vội đến tận tối muộn, ăn sáng phong phú một chút cũng không sao.
Cho gà ăn xong rồi quét dọn chuồng gà lại đến phòng ở, ít nhất cam đoan hôm nay trong nhà không nhiễm một hạt bụi.
Chờ quét dọn xong, mặt trời cũng đã lên cao, cả nhà ăn sáng xong cùng nhau ra ngoài.
"Chúng ta đi đâu đây?" Phúc Nhạc đi theo Joe mất nửa ngày, mới phát giác hình như mình còn chưa biết chỗ cử hành nghi thức là ở đâu, chẳng lẽ là ngay trong nhà tộc trưởng?
"Ở chỗ cử hành tế ti." Joe quay đầu lại giải thích: "Trước đại hội một ngày, ông Barre từng ở đó cầu nguyện minh tưởng, kể với thần minh thành tựu cùng khó khăn một năm nay, khẩn cầu thần minh phù hộ chúng ta vào mùa đông sắp tới."
"Thần miếu?" Phúc Nhạc hồi tưởng lại lúc mới tới đây Tộc trưởng Barre đã từng mơ hồ nhắc tới chỗ này.
Joe gật gật đầu: "Đôi bạn lữ nào cũng phải đến Thần miếu nơi thần minh cư trú để cử hành nghi thức, trước sự chứng kiến của thần minh trở thành người bảo hộ của đối phương, được thần minh phù hộ."
Cũng chính là người chứng hôn chứ gì? Phúc Nhạc 囧 囧 nghĩ.
Tuy có hơi kì lạ nhưng cậu cũng biết, trong lòng thú nhân và giống cái nơi đây thì họ vừa kính sợ vừa cảm kích đối với thần linh.
Rõ ràng có một lực lượng thần kỳ nào đó tự dưng kéo cậu đến thế giới này, nơi này, có bạn bè không câu nào oán giận giúp cậu chăm lo thảo dược, có trưởng bối làm quần áo cho cậu, còn có một người yêu luôn yên lặng bảo hộ mình, có lẽ đều là công của vị thần minh kia đi.
Phúc Nhạc vốn cũng không tin quỷ thần, giờ cũng sinh ra chút kính sợ với thần minh, quyết định không ngừng cố gắng, muốn giúp các thú nhân giảm bớt tra tấn vì đau ốm.
"Thần minh có thật nha." Kanya lôi kéo tay Casar tay bước nhanh hơn sóng vai cùng đôi trẻ: "Tộc trưởng Barre trước mỗi lần tai nạn đều sẽ có một giấc mơ, mà trong mơ sẽ có một ít tiên đoán và gợi ý."
"Lợi hại như vậy?" Phúc Nhạc há to miệng: "Thế này có thể còn tốt hơn mấy cái máy dự báo động đất linh tinh nha!"
"Nhưng không phải bộ lạc nào cũng được thần minh phù hộ." Casar cũng mở miệng nói: "Chúng ta tuy rằng cường đại, nhưng không khi dễ kẻ yếu, cũng không phá hư rừng rậm cung cấp thức ăn cho chúng ta, không lạm sát, tuân thủ quy luật sinh tồn, đó mới là con dân thần minh."
"Thế nếu không tuân thủ quy luật thì sẽ bị trừng phạt sao?" Phúc Nhạc càng nghe càngcảm thấy huyền huyễn, chẳng nhẽ thần minh cũng sẽ bất công?
"Đương nhiên là bị rồi." Kanya cười nói, nhìn Thần miếu được kiến tạo bởi những hòn đá lớn chỉnh tề phía xa, ánh mắt ngân nga: "Tuy rằng nhất thời có thể đạt được chỗ tốt, nhưng những bộ lạc thú nhân như thế, chưa từng có thú nhân có thể sống tử tế đến khi sinh mệnh kết thúc đâu".
Loại bộ lạc này, sẽ vì sống không thọ hoặc chuyện ngoài ý muốn, như ôn dịch, thiên tai, rất nhanh sẽ không còn, biến mất, thậm chí, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
"Cho dù là như vậy, vẫn sẽ có thú nhân nghĩ, có lẽ mình sẽ không bị phát hiện, có lẽ thần minh căn bản không tồn tại, vẫn đi phá hư những quy luật kia." Kanya giận dữ nói.
Phúc Nhạc trầm mặc, đại khái chính là cái gọi là tâm lí may mắn đi.
Chỉ cần là sinh vật có trí tuệ, cho dù là trên địa cầu hay nhưng người dân tương đối thuần phác thế giới này, đều không thể loại bỏ bản tính ích kỷ,chính là, có thể nắm giữ tâm tư của chính mình mới chân chính là có trí tuệ.
Mấy người nói chuyện, một chốc đã tới nơi gọi là Thần miếu, Phúc Nhạc trên đường ngắm vài lần, tuy rằng không nhớ phương hướng,nhưng hẳn là cách quảng trường không xa.
Thần miếu được xây rất dụng tâm, phòng ở ngăn nắp, toàn bộ là dùng đá phiến vuông vức lớn nhỏ xây lên, về phần vì cái gì không dùng đến xi măng lại vẫn có vẻ chắc chắn như vậy, đại khái chính là nhờ công của phong cánh kiến đỏ trong lời Joe đi.
Toàn bộ thần miếu trông cứ như dùng gỗ xây nên vậy, không biết có phải do nó tương đối cao lớn trống trải hay không, thoạt nhìn thật uy nghiêm.
Barre đã đứng chờ ở cửa, đồng thời còn có hai cái thú nhân canh cửa, đại khái là thủ vệ trông coi Thần miếu.
"Rốt cục cũng đến rồi.
Hôm nay thật đúng là một ngày làm người ta kích động mà." Barre cười tủm tỉm vuốt râu nói, Tiểu Nhạc có thể cùng Joe kết thành bạn lữ, khiến ông đây cũng tự đáy lòng thấy vui vẻ.
"Vất vả ngài." Joe cúi đầu nói.
Barre khoát tay, dẫn Phúc Nhạc cùng Joe đi vào trong phòng.
Bên trong cũng không có cấu tạo gì đặc biệt, chính là một địa sảnh rộng mở.
Ánh mặt trời chiếu qua khe đá xiên vào, ánh sáng tinh tế (tia sáng) tập trung lên trên ngời tượng đá, khiến Phúc Nhạc nhịn không được xoa xoa mắt.
Không phù hợp khúc xạ ánh sáng còn chưa tính, cái tượng đá tinh xảo trước mắt này căn bản không thể nào là trình độ thủ công của thú nhân được!
"Thế nào? Thần minh đại nhân thật tuấn mỹ đúng không?" Barre cười hì hì nói.
"Bức tượng này làm sao khắc ra được?" Phúc Nhạc mở to hai mắt nhìn, mặc dù là tượng đá, lại trông rất sống động, ước chừng cao 2m, trên người vây một khối da thú, khoác một cái áo choàng, tóc dài chạm vai, mắt phượng mũi cao, khóe miệng hơi hơi gợi lên, cười như không cười, rõ ràng là một người có diện mạo vô cùng hấp dẫn, khiến người đối diện trong lòng sinh kính sợ, chỉ sợ bức tượng này sẽ sống lại.
"Không phải điêu khắc." Barre tôn kính mà nhìn tượng đá nhẹ giọng giải thích: "Thần miếu sau khi kiến tạo xong, đem một hòn đá cao bằng người đưa vào Thần miếu, để tộc trưởng cử hành hiến tế, dần dà bộ lạc có lòng kính sợ, tượng đá sẽ dần hiện ra bộ dáng của thần minh.
"
"Cái này cũng được?!" Phúc Nhạc kinh ngạc quá độ không quên hạ giọng, theo bản năng mà lo lắng nhỡ đâu mình không cẩn thận đắc tội cái gọi là thần minh này, ngộ nhỡ ổng lại đem mình về Thiên triều thì sao.
Barre cười cười không nói chuyện, bọn họ từ đầu đến cuối đều tin tưởng vững chắc thần minh phù hộ không phải không có lý do gì .
Chậm rì rì mà đi đến tượng đá trước mặt, Barre thu hồi tươi cười, chính sắc nhìn dắt tay đứng ở trước mặt hắn hai người: "Thần minh ở trên, Joe, Phúc Nhạc."
Hai người theo bản năng mà đứng thẳng thân thể nghiêm túc mà nghe tộc trưởng Barre nói tiếp.
"Làm con dân của thần minh, hai người nếu muốn kết làm bạn lữ, thì phải giúp đỡ lẫn nhau, trung thành với nhau, quyết không vứt bỏ đối phương.
"
"Dạ!" Phúc Nhạc cùng Joe nghiêm mặt, nghiêm túc đáp.
"Như vậy, hai người đặt tay lên tượng thần minh." Đơn giản nói vài câu xong, Barre khôi phục lại vẻ mặt nhu hòa như trước, mỉm cười nói.
Phúc Nhạc cùng Joe liếc nhau, nâng một bàn tay nhẹ chạm vào vị trí áo choàng của người nọ.
"Nhắm mắt lại, lắng nghe thần minh chúc phúc." Barre ở sau người nói.
Thiệt hay giả? Phúc Nhạc trong lòng âm thầm nói, tuy rằng cậu tin tưởng cái gọi là thần minh có tồn tại, nhưng cái chuyện huyền huyễn này sẽ không thật phát sinh trước mặt cậu thật đấy chứ?
Tuy rằng hoài nghi,nhưng Phúc Nhạc vẫn theo lời nhắm hai mắt lại, cố gắng tập trung tinh thần, cân nhắc có thể nghe được thần minh lải nhải đôi ba câu thật hay không.
Nhắm mắt lại tay trái dán trên tảng đá lạnh lẽo, không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy mê muội, một dòng nước ấm ôn hoà lại mỏng manh chậm rãi truyền ra từ lòng bàn tay đang dán vào tượng đá: "Con dân tới từ dị thế của ta, cảm ơn sự trả giá của ngươi, ta ban cho các ngươi sự chúc phúc vĩnh hằng.
"
Thanh âm mờ ảo như từ nơi rất xa truyền đến, lại như gần sát bên tai, giọng nói cũng không nghiêm túc, thản nhiên mà có cảm giác thâđn thiết như trưởng bối khiến Phúc Nhạc không tự chủ tin tưởng, những lời này là sự thật, mình và Joe thật sự nhận được phù hộ của thần minh.
Ý thức được điều này khiến Phúc Nhạc nổi một thân da gà.
Lúc xuyên qua không có cảm giác gì, Phúc Nhạc chỉ cảm thấy đầu đau xót, sau đó là đến một thế giới khác, cũng không có gì cảm thụ trực quan nào.
Nhưng thứ này lại chân chính trực tiếp cảm giác được một sức mạnh lớn lao vô cùng có thể khống chế hết thảy đang tồn tại.
Ngơ ngác mà mở mắt, xoay mặt nhìn Joe, người nọ quả nhiên cũng vẻ mặt kinh ngạc.
"A Nhạc, em cũng nghe được sao ?" Joe nhìn bàn tay vừa mới rụt về của mình, phản ứng hơi chậm.
Phúc Nhạc nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói hơi run, không biết là do kinh ngạc hay kích động: "Có một giọng nói, sẽ vĩnh viễn chúc phúc chúng ta."
Joe cũng gật đầu: "Anh cũng thế."
"Hai đứa thật sự nghe được thanh âm?" Barre nghe rất rõ ràng, thất thanh hỏi lại.
Phúc Nhạc cùng Joe khẳng định mà gật đầu, giọng nói kia vừa giống như từ rất xa truyền tới, vừa giống như vang lên từ dưới đáy lòng vọng ra, hai người cũng nghe được, không có khả năng là ảo giác.
"Quả nhiên quả nhiên hai đứa là những đứa trẻ được thần minh sủng ái.
" Barre cười toe toét, râu rung rung, ánh mắt híp lại, "Có rất ít bạn lữ lúc tiến hành nghi thức có thể thật sự nghe được tiếng của thần minh đó biết không.
"
Nhận được chúc phúc của thần minh cũng chỉ là một loại nghi thức, dù sao hơn phân nửa thú nhân sẽ cử hành nghi thức như vậy, làm sao có thể mỗi người đều được đến thần minh ưu ái chứ?
Phúc Nhạc cùng Joe hai mặt nhìn nhau, sờ sờ gáy không xác định mà nghĩ, đây là chuyện tốt đi?
"Được rồi, đừng lo lắng, chuyện này ai cũng đừng nói, nói ra biết đâu lại gặp phải phiền toái." Barre nhìn hai người đang không biết làm sao kia, cười cười an ủi nói: "Đừng lo lắng , hôm nay còn có rất nhiều chuyện, mau về chuẩn bị đi."Phúc Nhạc nghe xong phục hồi lại tinh thần, cùng Joe nói cảm ơn với Tộc trưởng Barre xong, còn mời ông buổi tối qua ăn tiệc cưới mới vội vàng vội vội ra khỏi Thần miếu.
Kanya cùng Casar còn đang chờ bên ngoài, tuy rằng cho tới bây giờ chưa xuất hiện vụ nào mà nghi thức không thành công nhưng chỉ khi hai đứa nó hoàn toàn trở thành bạn lữ thì hai người mới xem như chân chính nhẹ nhàng thở ra.
"Joe cũng thành bạn lữ của người khác rồi", Kanya khoanh tay nhìn thằng con mình từ trên xuống dưới, nhịn không được cảm khái nói, thằng nhóc ngày nào nghiêm mặt không biết đùa, không thích cười giờ cũng đã có gia đình, thật khiến người ta có chút sầu não.
"Vào mùa đông thì tự xây nhà ở đi." Casar vẻ mặt lạnh nhạt nhìn không ra biểu tình gì, quan sát phong cảnh mà nói một câu, thằng nhóc thối này rốt cục cũng biết lăn ra khỏi nhà rồi.
"Không sao, bọn con xây nhà không xa chú Kanya và chú Casar là được rồi." Phúc Nhạc sớm có tính toán, cười y như con cáo nhỏ.
Chỉ cần không đi xa quá, bình thường cũng có thể qua chơi, hơn nữa cậu cũng đã tính chỗ định xây nhà, cách nhà Haren và Jin không xa lắm.
Bốn người về đến nhà, Phúc Nhạc hôm nay ngừng kinh doanh phòng khám một ngày, Haren cùng Jin cũng sớm qua đây