Có khi, mọi việc lại đơn giản như vậy, không cần người tới ta đi, đấu tranh lục đục lẫn nhau.
Sự tồn tại của Thần Minh đã làm giảm bớt sự nghi ngờ của bộ lạc.
Chỉ cần hai bên vui vẻ, loại chuyện kết giao này, cũng thành rồi.
Barre nhìn xa trông rộng hơn tất cả những người ở đây, phải biết, tất cả mọi thứ Tiểu Nhạc mang đến, đều sẽ khiến cho bộ lạc của bọn họ đi trên một con đường mới khác, thậm chí những bộ lạc khác của thế giới này cũng sẽ đi trên những con đường không giống nhau.
Giống cái càng có nhiều việc để làm hơn, cho dù là thú nhân thể lực yếu, trong tương lai cũng có thể dựa vào vũ khí để săn bắn một cách thoải mái, những thứ đồ vật thần kì khiến cho mùa đông bớt khổ, có rất nhiều thứ từ trước đến giờ không thể nghĩ ra làm đến, đều lần lượt xuất hiện trước mặt bọn họ.
Barre cũng có lúc sợ hãi.
Ông sợ có một ngày đột nhiên phát hiện đây chỉ là một giấc mơ, tất cả mọi thứ đều biến mất, giống cái và thú nhân bị bệnh lại không có ai cứu chữa, thức ăn khan hiếm vào mùa đông sẽ lại khiến ông sầu lo đến bạc cả đầu....
Cũng có thể là bởi vì như vậy, Barre vẫn luôn rất tỉnh táo, ông không dám tham lam, rất sợ tham lam sẽ huỷ hoại đứa trẻ thiện lương kia, rất sợ tham lam sẽ mang đến cho một bộ lạc luôn cố gắng sinh tồn những tai ương ngập đầu.
Cho dù là Tiểu Nhạc nói cho ông biết có thể chế tạo vũ khí đánh đuổi thú nhân có ý đồ xâm lược lãnh thổ của bọn họ, Barre cũng rất bình tĩnh để đưa ra những quyết đoán mà bản thân cho là chính xác nhất, quyết không dựa vào chiền lực cường đại mà đi xâm hại người bên ngoài, Thần Minh có thể ban tặng cho bọn họ ân huệ thần kì như vậy, đương nhiên cũng có thể thu hồi bất kì lúc nào, Barre vẫn luôn cẩn thận ghi nhớ điều này.
Bên này Barre cân nhắc khuyến khích Masen đến lúc đó đi cùng với Dacide đến bộ lạc bọn họ làm thuyết khách, vừa gõ nhẹ vào bàn đá suy nghĩ chuyện khác, không khỏi sờ sờ bộ râu bạc trắng thở dài, những việc mà tộc trưởng cần phải lo lắng, không phải chỉ có mỗi chuyện này.
"Tộctrưởng, có chuyện gì phải lo lắng sao?" Masen nhìn thấy Barre vẫn nhíu chặt mày không khỏi kỳ quái: "Bên phía Dacide chắc sẽ đáp ứng thôi, ngài vẫn còn lo lắng sao?"
"Không phải việc này." Barre khoát tay, nhìn vẻ mặt không hiểu của Masen, trầm ngâm một lát mới thấp giọng nói: "Masen, mấy ngày nay cậu ...." Thấp giọng thì thầm bên tai Masen nói một hồi, Masen cẩn thận nghe, qua một lát thì không khỏi mở to mắt, vẻ mặtkhông thể tin nổi: "Là thật sao?"
"Vẫn còn đang điều tra." Barre vỗ vỗ vai của y ý bảo y an tâm không nên nóng nảy: "Nhưng mà không phải quá trùng hợp sao.
Cậu cứ theo lời ta mà làm, nhớ kỹ, không được để bị phát hiện."
Masen híp mắt lại, lạnh lùng gật gật đầu: "Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được."
Barre gật gật đầu, người nào có thể hoàn toàn tin tưởng, người nào đáng nghi, trong lòng ông ta đều biết, việc này giao cho Masen, sẽ không khiến người khác chú ý và hoài nghi.
Đầu kia bộ lạc, Dacide cùng với một vài giống cái do Kanya dẫn đầu sau khi trò chuyện thật vui vẻ đã bước đầu đạt thành nhận thức chung.
Mọi người sau khi nói chuyện với nhau, mới biết được điều kiện sinh sống của bộ lạc Dacide còn kém hơn nhiều so với trong tưởng tượng, có thể xem như là bán hoang mạc, căn bản rất khó tìm thấy con mồi và các loại rau củ quả, nhóm giống cái còn thường xuyên phải đi rất xa để tìm kiếm đồ ăn.
"Đúng rồi, không biết Tiểu Nhạc định dùng cái gì để chế tạo vũ khí?" Dacide hỏi, mắt của mình là do người ta chữa trị, bản thân tự nhiên cũng muốn cố gắng hết sức.
Quen biết mọi người rồi, y cũng đổi miệng gọi Tiểu Nhạc.
"Ừm.........." Phúc Nhạc sờ sờ đầu có chút lo lắng: "Thật ra có sắt thì tốt nhất rồi, nhưng mà không thể tìm thấy.
Chỉ có thể dùng đá hoặc gỗ thôi."
Thật ra cung tên nếu như không phải là dùng sắt làm đầu mũi tên thì rất khó phát huy được uy lực của nó, hoả tiễn thì quá độc rồi, Phúc Nhạc tư tâm không muốn sử dụng biện pháp này, phần lớn thú nhân đều mặc da thú trên người.
Một khi dùng hoả tiễn, chưa nói đến chuyện sẽ thiêu trụi cả một mảnh đất lớn, mà những thú nhân bị hoả tiễn dày đặc công kích, muốn ngay lập tức lăn lộn dập lửa cũng rất khó khăn, mà nói không chừng sẽ bị thiêu chết.
Nói thật, Phúc Nhạc vẫn không có can đảm giết người, dù sao cũng là một mạng người, có thể dọa chạy thì dọa chạy, dọa không chạy thì cùng lắm là nhẫn tâm "giết gà dọa khỉ"
"Sắt?" Dacide hỏi: "Đó là cái gì?"
Phúc Nhạc không biết nên miêu tả thế nào mới đúng : "Chính là......!một thứ đen tuyền, có thể có ánh đỏ đỏ hoặc vàng.......!rất cứng, cứng hơn đá nhiều."
"Cứng hơn đá......" Dacide lặp lại lời của Phúc Nhạc giống như đang nghĩ cái gì đó, cúi thấp đầu trầm tư không nói.
Phúc Nhạc cũng không để ý, cậu chỉ là tùy tiện nói ra một chút, dù sao quặng sắt làm gì dễ dàng bị phát hiện như vậy, cậu lại không mang theo một đội thăm dò chuyên nghiệp xuyên qua đây.
"Dù sao thì trong đầu tiểu Nhạc nhất định có biện pháp khác." Kanya không chút nào để ý nói.
Jin và Haren đều cùng nhau gật đầu, luôn cảm thấy Tiểu Nhạc tùy tiện đưa ra một cái chủ ý cũng có thể miểu sát (giết trong 1s) toàn bộ đám người đó trong chớp mắt.
Phúc Nhạc không nói gì, cậu làm gì ghê gớm như vậy....!nhưng mà thú nhân ở đây chỉ biết có lăn xả vào đánh đánh giết giết, quả thật rất dễ đối phó.
"Thứ đó......hình như tôi đã thấy qua." Qua một lúc lâu, giọng nói của Dacide đột nhiên vang lên, tất cả mọi người sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn y.
"Không thể nào....." Phúc Nhạc kinh ngạc đến mức cằm cũng muốn rớt xuống luôn rồi, cậu đột nhiên nghĩ đến việc Jin và Haren đã phổ cập khoa học cho mình: bộ tộc thú Hadar, nghe nói vận may rất tốt, luôn có thể phát hiện một số thứ lợi hại......!đã không phải là lợi hại nữa rồi, là nghịch thiên mới đúng.
"Nhưng mà..........!Xin lỗi nhưng bây giờ tôi không thể nói cho mọi người biết.
" Dacide trầm mặc trong chốc lát, áy náy nói: "Nếu như là thật......!bộ lạc của chúng tôi chỉ sợ lại không thể an toàn rồi......" Y biết che dấu bạn bè là không tốt, nhưng mà an toàn của bộ lạc quan trọng hơn, bây giờ mọi thứ vẫn chưa có kết quả, y không dám mạo hiểm.
Phúc Nhạc sửng sốt, qua một lúc mới hiểu được lo nghĩ của Dacide, gật đầu nói: