Masen tốt xấu gì cũng đã lớn tuổi rồi, kích động một lát rồi cũng bình tĩnh lại, cười tươi như ánh mặt trời rạng rỡ nắm tay Dacide vẫn cười ôn hoà như trước đi ra, mọi người cũng hảo tâm mà trêu chọc hắn.
"Cám ơn cậu, Tiểu Nhạc." Dacide cảm kích nhìn Phúc Nhạc nói, bây giờ nghĩ lại, nếu không phải là bản thân tự trải qua, y nhất định cảm thấy mọi thứ hiện tại chỉ là nói đùa, đứa trẻ trước mắt tuổi còn nhỏ hơn mình cả một giáp, vậy mà lại giỏi như vậy, loại sức mạnh này...trong suy nghĩ của Dacide, chỉ có Thần Minh mới có.
Thân phận của Phúc Nhạc trong mắt của Dacide đã được tăng thêm một tầng màu sắc thần bí.
Càng cường đại, thì càng thu hút những kẻ tham lam, loại việc này, bộ tộc thú Hadar đã trải qua đau khổ là rõ ràng nhất.
Khứu giác nhanh nhạy của tộc thú Hadar có thể tìm được chỗ ở tốt nhất, nhưng cũng chính vì có năng lực như vậy, khiến họ luôn bị xua đuổi, bị tranh đoạt, đến cuối cùng đành bất đắc dĩ, co rúc ở một nơi hoang vắng, rời xa những nơi đầy xung đột.
Nghĩ đến đây, Dacide âm thầm hạ quyết tâm, phải cố gắng hết sức để giúp đỡ Phúc Nhạc, chí ít.......!cung cấp cho cậu hết mọi sự bảo hộ mà khả năng cho phép.
"Không sao thì tốt rồi." Phúc Nhạc cười: "Nhưng mà nhìn dáng vẻ của chú, chắc bão cát xung quanh bộ lạc các chú rất lớn phải không? Nơi đó không thích hợp để sinh sống, không chỉ là mắt, mà những chỗ khác của thân thể cũng có thể dễ dàng mắc bệnh." Đây là lời nói thật lòng, không phải vì muốn thuyết phục bọn họ chuyển đến đây mà cố tình xúi giục.
"Ừ, tôi biết rồi." Dacide hiểu được lời Phúc Nhạc là ý tốt, nghiêm túc gật đầu nói.
"Nếu như bộ lạc của các chú không muốn đến đây cũng không sao, có bệnh cũng có thể đến tìm cháu." Phúc Nhạc nói trong nháy mắt, cậu rất hiếu kì về bộ tộc thú Hadar, cũng có ấn tượng tốt, không biết một đám người lớn tuổi hiền lành, sống tập trung với nhau thì sẽ là tình cảnh như thế nào.
Dacide gật đầu, trong lòng cũng đã có tính toán, tộc trưởng Barre chân thành như vậy, ngay cả tượng Thần Minh cũng không che giấu, bọn họ tự nhiên sẽ không do dự.
Phúc Nhạc lại kiểm tra Dacide thêm một lần nữa đểxem có để lại di chứng gì hay không, xác định không có việc gì mới để Masen đưa y về.
Hai người lại không trực tiếp đi về nhà mà thuận đường đi đến chỗ ở của tộc trưởng Barre, chuyện mà Masen đáp ứng tộc trưởng Barre, cũng từ từ ở trên đường nói cho Dacide nghe.
"Em có thể giúp đỡ không?" Masen cẩn thận hỏi, khi đó bản thân đã mở miệng đồng ý rồi, nhưng bây giờ vẫn có chút lo âu, lỡ như Dacide cự tuyệt, hắn chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao.
"Đương nhiên rồi." Dacide cười: "Nếu như đã có liên quan đến Tiểu Nhạc, tôi sao lại không quan tâm chứ."
Masen nhẹ nhàng thở ra, nói thật nếu chỉ dựa vào có một mình hắn thì có chút khó khăn.
Tộc trưởng Barre luôn nói lời là giữ lời, sau khi cùng Dacide đạt thành hiệp nghị bí mật, quả nhiên quyết đoán mang luôn bọn họ đi đến miếu Thần.
Dacide ngẩng đầu nhìn bức tượng thần ở trước mắt không tự chủ được mà nheo mắt lại, đôi mắt vừa mới hồi phục thị lực vẫn chưa thích ứng được, nhưng mà vật trước mắt lại mang rung động lớn đến cho y, ngoại trừ bộ lạc của bọn họ ra, từ trước đến giờ y vẫn chưa gặp qua tượng đá nào tinh xảo đẹp đẽ như vậy.
Không! ngay cả tượng đá của bọn họ, cũng không thể nào so sánh được với tượng đá trước mắt đi?
"Như thế nào?" Barre híp mắt cười hỏi, dáng vẻ không chút nào lo lắng đã nói lên được ông tuyệt đối tin tưởng Dacide đã bị tượng Thần làm cho chấn động rồi: "Chắc cậu cũng biết, chúng tôi không có khả năng điêu khắc ra một bức tượng đá như thế này."
"Tôi biết." Dacide nhẹ nhàng gật đầu, không thể điêu khắc ra một bức tượng tinh xảo như thế này, cũng tức là nói...đây là do tự nhiên hình thành, mài mòn qua năm tháng, chầm chậm tróc thành hình dạng này.
Tượng đá đó tự phát ra một sự uy nghiêm vô hình, càng khiến cho Dacide tin tưởng tuyệt đối.
Bộ lạc này, nhất định sẽ là người bạn tốt nhất.
"Bọn họ nhất định sẽ đồng ý......" Dacide lẩm bẩm nói, sau khi tận mắt nhìn thất tượng thần, bản thân nếu còn muốn cự tuyệt chuyện tốt như thế này, vậy mình nhất định đã điên rồi.
"Vậy thì tốt quá rồi." Barre cười nói: "Tuy nói như vậy có chút vội vã, nhưng mà hy vọng mọi người có thể nhanh chóng đưa ra câu trả lời thuyết phục, nếu có thể...!vậy thì chuyển đến đây trước khi mùa đông đến đi."
Dacide gật đầu, yêu cầu này cũng có ích với bộ lạc của y, chí ít mùa đông này không cần phải lo lắng có người chết đói nữa.
Nói như vậy không có nghĩa là bọn họ cần sự giúp đỡ và quà tặng của người ngoài, thú Hadar tuy không mạnh, nhưng mà nếu thêm chút sức lực, ở những địa phương có con mồi phong phú, vẩn có thể để dành một ít thực phẩm để trải qua mùa đông.
Sau khi nhìn thấy tượng đá, Dacide cũng không nghỉ ngơi, ngay lập tức cùng Barre bắt đầu thương lượng hàng loạt những chuyện cần làm sau khi chuyển nơi ở, sau đó lại do chính mình chuyển lời, để tiết kiệm thời gian.
Tộc trưởng Barre tự nhiên sẽ không liều mạng đi chiếm lợi ích của tộc thú Hadar, mục đích của ông chỉ là để hai bên có thể giúp đỡ lẫn nhau, dùng năng lực của mỗi tộc đoàn kết lại cùng trải qua một sống sống càng tốt hơn mà thôi, hai tộc cũng không phải là hạng người tham lam giảo hoạt, bàn bạc vui vẻ như vậy rồi thuận lợi mà hoàn thành.
Sau khi bàn xong, Dacide cảm thấy cả người dễ chịu hơn rất nhiều, bộ lạc của bọn họ cuối cùng cũng có hy vọng rồi.
Điều kiện của Barre vô cùng dụ người, những nơi của bộ lạc trước mắt vẫn chưa có người ở, thú Hadar đều có thể tự do lựa chọn, đương nhiên, cũng phải tuân thủ một số tập tục của bọn họ, ví dụ như không thể ở quá gần nhau để tránh vào buổi tối khi nhà người ta đang gì gì đó đều có thể nghe thấy nhất thanh nhị sở, còn có liên quan đến việc bảo vệ tuần tra, trồng lương thực và phân phối thực phẩm.
Barre biết ưu thế của tộc thú Hadar ở đâu, nên hy vọng càng có nhiều thú nhân của họ tham gia vào trong nhiệm vụ phòng ngự và tuần tra bộ lạc, giống cái có thể trồng nhiều lúa mì, cứ nửa ngày là đổi một lần người canh gác, mỗi ngày đều sẽ cung cấp đủ thịt cho mỗi nhà, đó cũng là thói quen được hình thành, nếu không mỗi ngày người canh gác không thể nào săn bắn há chẳng phải là đói chết sao? Về sau trồng lúc mì cũng có thể đổi lấy thịt...!Tất cả những chuyện liên quan đến sự sinh tồn của bộ lạc, hai bên đều đã đạt thành bước đầu nhận thức chung.
Dacide không có kéo dài, nghỉ ngơi nửa ngày, liền được Masen hộ tống quay trở về bộ lạc, đem mọi chuyện nói cho tộc trưởng, bộ lạc ngay lập tức triệu tập tất cả thú nhân và giống cái bắt đầu thảo luận cùng ra quyết sách.
Mà Barre cũng chính thức đem tin tức này thông báo cho mọi người trong bộ lạc, cũng đồng thời gây