Côn Côn làm sao biết nhiều như vậy, nghe được Tần Mặc Hàm nói cho nó thịt nướng, lập tức vui vẻ xoay vòng trong tay áo, nhô ra cái đầu nhỏ, chăm chú nhìn chằm chằm một phiến thiên địa âm u hỗn loạn kia. Mà trong tay áo Tần Mặc Hàm, một đóa tiểu liên hoa cũng thò đầu chui ra.
Tần Mặc Hàm vuốt lên cánh hoa, nói khẽ: "Nhớ kỹ lời ta vừa nói sao?"
Thánh Liên giơ lên một sợi rễ nhỏ, vòng lấy ngón tay Tần Mặc Hàm, sau đó trên dưới điểm một cái.
Mà bên kia, nhóm người Tần Chỉ Đình đã mở ra một con đường máu, tiếp cận đến bên dưới cọc gỗ. Tần Chính Tiêu cố ý gia tốc, nhìn như là muốn đem người mang đi, lập tức một đoàn ma khí cuồn cuộn đánh tới, đem bốn người Tần Chính Tiêu phân tán ra, trong không khí linh lực lắc lư.
Tần Mặc Hàm lập tức nháy mắt với Tô Tử Ngưng, hai người nhanh chóng hư không tiêu thất.
Mấy đệ tử Tần gia phát hiện hai nàng đột nhiên biến mất, đang lúc kinh ngạc trợn mắt nhìn quanh, lại nghe phía chân trời vang lên một tiếng kinh hô, đầu kia Ma Lang hung tợn lại lần nữa xuất hiện, bổ nhào đến sau lưng Tần Chính Tiêu.
Tần Chính Tiêu đã Phân Thần trung kỳ, một đầu Ma Lang sơ kỳ tự nhiên không đủ sức uy hiếp. Nhưng theo sát Ma Lang chính là gã ma tu Phân Thần đỉnh phong, dáng người nhỏ con, cằm nhọn mũi quằn tràn đầy ngoan độc. Hắn tay cầm một thanh trọng kiếm cuồn cuộn khí xanh, trong chớp mắt tiếp cận bên trái Tần Chính Tiêu, trong tay trọng kiếm uy áp trùng điệp hung ác bổ xuống, để Tần Chỉ Đình cách đó không xa kinh sợ đến tuôn mồ hôi lạnh.
Ngay lúc Ma Lang sắp cắn vào cổ Tần Chính Tiêu, một quả cầu nhỏ tròn vo phá không mà đến, tốc độ hết sức kinh người!
Ma Lang còn chưa kịp phản ứng liền bị Côn xuyên thủng bụng, nó hú lên một tràng tiếng kêu đau đớn, thân thể khổng lồ như sao chổi rơi xuống. Theo sau một thanh kiếm vàng óng bay xuyên qua cự lang, mang theo kiếm khí bén nhọn trực tiếp phá tan một mảnh ma khí nồng đậm, đồng thời một chuỗi phù văn óng ánh bay ra, bốn phía bao lấy tên ma tu nhỏ con kia!
Lần này người đến ra tay nhanh như chớp, khiến gã ma tu trở tay không kịp, thế nhưng hắn cũng đã Phân Thần hậu kỳ, phù văn kia chỉ có thể cản trở chốc lát, cũng không thể tổn thương được hắn, rất nhanh liền bị hắn phun ra hỏa linh lực đốt thành tro tàn.
Gã ma tu xoay người tránh thoát Tần Mặc Hàm tập kích, thấy đối phương mới Nguyên Anh kỳ, hắn có chút chủ quan cười nhạt, không ngờ từ đâu bay đến Càn Khôn Phiến, mạnh mẽ đập thẳng vào hắn. Một bên Tiên Khí một bên Thánh Khí hai phía giáp công, Tần Mặc Hàm dù mới Nguyên Anh nhưng nàng có sức mạnh luân hồi, mà Tô Tử Ngưng tuy Kim Đan nhưng tu vi sâu không lường được, hai nàng phối hợp mười phần ăn ý, trình độ so ra cũng không kém Phân Thần đỉnh phong bao nhiêu.
Tên ma tu bị Tô Tử Ngưng đánh đến đầu váng mắt hoa, lại bị Tinh Lạc chém đứt cánh tay trái, hắn đau đớn hú lên một tiếng, khiến cho một đám ma tu phía sau nhìn thấy không khỏi sửng sốt.
Tần Bách Xuyên bí mật truyền âm cho những người khác, đợi Tần Mặc Hàm ra tay xong liền đồng loạt tiến lên. Thừa dịp đám ma tu kia còn đang ngưng trệ, một nhóm Phân Thần tu sĩ cấp tốc áp sát cọc gỗ, hơn mười đạo linh lực điên cuồng quét tới, trong lúc nhất thời khiến cho ma tu xung quanh đều lui tán, sáu mươi ba cọc gỗ trực tiếp bị đánh bay lên trời.
Tần Bách Xuyên cùng các vị tông chủ cũng theo sát ra tay, trong nháy mắt đoạt về toàn bộ thi thể, nhưng ngay lúc bọn hắn vừa rút lui, từ giữa hư không bầu trời giống như bị xé rách, một bàn tay khổng lồ hung hăng chụp xuống, sức mạnh khủng khiếp đến bực này, chỉ có thể là Tiên Thiên đại ma đầu! Quả nhiên lại là phân thân của Nữ Nguyên!
Mấy người Tần Bách Xuyên nhìn thấy mà thất kinh, toàn thân tuôn ra mồ hôi lạnh, quả nhiên Ma Tộc đã bày sẵn lưới chờ bọn hắn lọt vào! Tần Bách Xuyên khẩn trương nhìn về phía Tần Mặc Hàm, gấp giọng hô: "Hàm Nhi, trở về!"
Cái tay kia chụp vào hư không, chỉ là dừng một chút, lập tức chuyển hướng vỗ thẳng vào Tần Mặc Hàm, đối diện với bàn tay khổng lồ kia, Tần Mặc Hàm quả thực chỉ như một cây nấm nhỏ bé tùy người bóp nát, lực bất tòng tâm.
Tần Bách Xuyên điên cuồng bay qua muốn cứu tôn nữ mình, đã thấy Tô Tử Ngưng đem Càn Khôn Phiến ném lên trời, Tinh Lạc trong tay Tần Mặc Hàm réo vang một tiếng, thân kiếm biến lớn, hợp cùng Càn Khôn Phiến mạnh mẽ chống đỡ bàn tay khổng lồ kia.
Va chạm mãnh liệt để Tinh Lạc toàn thân run lên, Tần Mặc Hàm lập tức lui về sau tránh thoát, nhưng chỉ là trong nháy mắt, bàn tay kia liền theo sát không bỏ, cũng không chút nào giảm xóc.
Bàn tay khổng lồ đột nhiên bị chặn giữa không trung, bất quá một hơi thở, mọi người liền nhìn thấy chân trời tối xầm lại, một thân thể khổng lồ dài cả ngàn dặm vắt ngang bầu trời, theo một tiếng lanh lảnh kêu vang, Côn Bằng mở ra miệng lớn, cắn đứt một ngón tay cái, thân thể rộng lớn cấp tốc xoay tròn, vây đuôi tráng kiện đong đưa ngang dọc, quét bay vô số ma binh lên giữa trời!
Côn sức mạnh cường hãn cắn xé, phối hợp với tốc độ xoay tròn, uy lực to lớn, để cái tay kia đau nhức vạn phần, nó cố gắng hất ra Côn, liền rụt về hư không biến mất vô ảnh.
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng đã được Tần Bách Xuyên kéo lại, Tô Tử Ngưng vội vàng hô: "Côn Côn trở về!"
Vừa mới nói xong, Côn Bằng sừng sững giữa trời lập tức biến thành một khối cầu nhỏ, miệng gặm lấy thi thể Ma Lang, trực tiếp bắn trở về.
Côn mặc dù hóa thành cá con, tốc độ vẫn như cũ nhanh như tia chớp, đám người còn đang há mồm kinh hãi chỉ nhìn thấy một cái bóng lóe qua, Côn đã chui ở trong ngực Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm bưng lấy Côn, ngón tay sờ lên thân thể nó, nhìn nó không bị tổn thương, đang muốn buông xuống lo lắng, trong tay lại một trận mát lạnh.
Côn Côn khóc đến thảm thương, nó cũng mặc kệ một nhóm người đang vây xung quanh, thút tha thút thít chôn ở vạt áo Tần Mặc Hàm, vừa khóc vừa thút thít lẩm bẩm, Tô Tử Ngưng nghe được muốn cười, lại sợ Côn càng ủy khuất nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tần Mặc Hàm vừa đau lòng vừa có chút muốn cười: "Ngoan, là ta không tốt, không nên gạt ngươi, thịt sói không thể ăn, vậy ta trở về làm cho người ba đầu cá đuôi phượng, đền bù vừa vặn rất tốt?"
Côn Côn vẫn là ủy khuất, lại lẩm bẩm vài tiếng lên án: Không phải là không thể ăn, mà là quá khó ăn, vừa tanh vừa thối, còn không cắn nổi, cứng!
"Ha ha!" Tô Tử Ngưng thực sự nhịn không được cười ra nước mắt: "Mặc Hàm cũng không nói sai, sói kia đích thực vượt xa sói bình thường, khó ăn đến không cách nào so sánh được."
Bị nàng cười một tiếng, Côn Côn không thuận theo, tiếp tục dùng vây cá ngắn cũn sờ lên răng của nó, ô ô kêu.
"Có phải vật kia quá thúi lại cứng, làm ê ẩm đến răng của ngươi?" Tô Tử Ngưng nhìn nó nước mắt rưng rưng, tranh thủ thời gian hống nó.
Côn Côn ủy khuất gật đầu, một đôi mắt ướt nhẹp nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm, nhất định phải để nàng an ủi nó.
Tần Mặc Hàm tự nhiên hiểu rõ tiểu tâm tư của nó, bật cười vươn tay thay nó dọn dẹp sạch sẽ miệng, ngón trỏ sờ lên