Tiễn đưa linh cữu sáu người về Bắc Xuyên, Tần gia cả tộc mặc niệm, bởi vì chiến sự căng thẳng, toàn tộc chỉ có thể để tang bảy ngày, sau đó vẫn như cũ khua chiêng gõ trống an bài kế sách đánh lui đại quân Ma Tộc.
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng bố trí nhiều nhóm đệ tử đi khắp nơi tra xét phong ấn Kỳ Sơn, nhưng trước sau vẫn không một dấu vết.
Từ khi Ma Tộc chính thức xâm lấn Tu Chân giới, các thế lực lớn đứng giữa vốn còn đang do dự, lần này đã không thể đứng ngoài, một tia hy vọng còn sót lại cũng đã bị dập tắt. Phục Ma Chuông gõ vang lần nữa làm thức tỉnh ngủ say vạn năm chiến ý cùng đoàn kết, dù cho chiến sự tại Lạc Thủy Chi Tân hết sức khổ cực, nhưng cuối cùng đã cản được Ma Tộc bước qua tầng kia kết giới.
Ma Tộc cường công gần hai tháng, khí thế hung hãn, mặc dù Tu Chân giới kiên cường chống đỡ, nhưng thương vong ngày càng nặng nề, tu sĩ tử trận đến nay đã hơn ba ngàn người, trong đó không ít cao thủ Nguyên Anh cùng Phân Thần.
Phần lớn tu chân giả cả đời đều dừng ở Trúc Cơ, người đến được Kim Đan kỳ đều là thiên phú nổi bật, càng đừng nhắc đến Nguyên Anh hay Phân Thần, kia chính là mấy trăm năm mới nuôi dưỡng được một vị. Không những là dòng chính huyết mạch kinh tài tuyệt diễm, bọn họ còn là anh tài được cả tộc kỳ vọng, tổn thất một cái ai cũng không chịu nổi.
Trong sáu mươi ba người ngã xuống kia, có không ít người đã đến cảnh giới Nguyên Anh cùng Phân Thần. Duy nhất để bọn hắn an ủi chính là, sáu mươi ba người cũng không phải hoàn toàn không có phòng bị, liều chết một trận cũng khiến Ma Tộc trả giá nặng nề. Thêm nữa được Tần Mặc Hàm cùng Côn nhúng tay, giết đi Phân Thần Ma Lang, phế bỏ một Ma Sứ Phân Thần đỉnh phong, khiến cho Ma Tộc tổn thất không nhỏ, cục diện hai bên cũng đã ngang bằng.
Tần Bách Xuyên lo lắng Tần Mặc Hàm thụ thương, không chịu nhả ra để nàng tham chiến. Tần Mặc Hàm tại Bắc Xuyên, mỗi lần nhìn thấy phía chân trời một đoàn linh quang quay trở về Lạc Sinh Trì, trong lòng liền khó chịu lợi hại.
Tần gia đệ tử lúc sinh ra đều được làm lễ tại Lạc Sinh Trì, linh hồn cùng ao có mối liên hệ chặt chẽ, vô luận bao xa, người Tần gia ở bên ngoài thân tử đạo tiêu, nhưng hồn phách không tán, đều sẽ quay trở lại Lạc Sinh Trì, ở nơi đó ngủ yên lại vào luân hồi.
Mỗi lần ánh tinh quang lóe sáng ngang trời, rơi xuống Lạc Sinh Trì, chính là thêm một đệ tử Tần gia tuẫn đạo. Cảnh tượng thoạt nhìn mỹ lệ, nhưng lại là dấu ấn đau đớn trong lòng mỗi người Tần gia, phàm là nhìn thấy hồn phách trở về, mọi người lập tức tập trung trước Lạc Sinh Trì, nhìn những vị anh hùng kia lần nữa trở lại nơi bọn hắn chào đời.
Một ngày này Tô Tử Ngưng từ trong minh tưởng tỉnh lại, nàng hấp thu một đêm sao trời chi lực, tinh thần vô cùng tốt, nàng ngồi xếp bằng nhìn sang giường đá, Tần Mặc Hàm đã không thấy bóng dáng.
Vì trợ giúp Tô Tử Ngưng hấp thu sao trời chi lực, Tần Mặc Hàm liền dẫn nàng đến đỉnh núi tuyết ở hậu sơn Bắc Xuyên, để Tô Tử Ngưng tu hành trong động phủ năm xưa nàng từng bế quan.
Nội thất không ai, Tô Tử Ngưng đứng dậy sửa lại y sam, đi ra phía gian ngoài động băng, liền nhìn thấy một thân đơn bạc nữ tử áo trắng yên tĩnh đứng tại cửa động. Trên đỉnh núi tuyết cao hơn trăm trượng này, hàn phong quét đến càng thêm mãnh liệt, thổi đến mái tóc cùng y sam của nàng có chút lộn xộn, nhìn nàng tâm sự rất nặng nề.
Tô Tử Ngưng trong lòng co chặt, chậm rãi đi qua, từ sau lưng vòng lấy eo Tần Mặc Hàm, thuận thế đem bàn tay lạnh buốt của nàng ấp vào trong tay mình, đem thân thể phong phanh của nàng ôm vào trong ngực. Ánh mắt nhìn về phía xa, liên tiếp năm đạo ánh sáng rơi xuống Lạc Sinh Trì, để Tô Tử Ngưng lông mày nhíu lại: "Bên kia tình huống không tốt?"
Tần Mặc Hàm trầm thấp thở dài: "Từ rạng sáng bắt đầu thương vong liền rất lớn, đây đã là cái thứ mười sáu. "
Tô Tử Ngưng mím mím môi, khó trách Tần Mặc Hàm thần sắc phiền muộn như vậy: "Chúng ta đến đó đi. "
Tần Mặc Hàm thoáng giật mình, quay đầu nhìn nàng.
Tô Tử Ngưng hôn một chút gương mặt lạnh như băng của nàng, thấp giọng nói: "Ta biết nàng một mực không an tâm, gia gia không cho nàng đi bởi vì sợ nàng bị tổn thương, nhưng mấy ngày này nàng luôn tâm tư nặng trĩu, ta cũng không vui. Ta cũng biết, nàng ngoan ngoãn nghe lời chính là vì chiếu cố ta, nhưng ta không muốn như vậy, nếu nàng muốn đi ta liền bồi tiếp nàng, vô luận gặp phải cái gì, chúng ta cùng nhau đối mặt liền tốt, được không?"
Tần Mặc Hàm mi tâm khép lại, trong mắt cảm xúc hết sức phức tạp, áy náy lại cảm động, nàng khẽ rút tay khỏi lòng bàn tay ấm áp kia, xoay người nhìn Tô Tử Ngưng.
Bởi vì Tần gia thương vong không ngừng, toàn tộc để tang, Tô Tử Ngưng cũng thay đổi hồng y nàng yêu thích, giờ khắc này chỉ mặc một kiện y sam màu trắng. Nàng hiếm khi mặc bạch y, nhưng như vậy mặc vào lại khiến người ta không dời mắt nổi. Bạch y thanh lãnh nhã trí, mặc trên người nàng thoáng che đi mấy phần trương dương cùng mị hoặc, lại không phải đạm nhiên lạnh lùng như Tần Mặc Hàm, đại khái chính là dung hợp giữa phong tình cùng quyến rũ, rất khác biệt nhưng lại phá lệ hài hòa.
Tô Tử Ngưng thấy Tần Mặc Hàm yên tĩnh nhìn mình, ánh mắt vô cùng chuyên chú, nhịn không được trêu đùa: "Nàng làm gì nhìn ta như vậy, bị ta mê hoặc?"
Tần Mặc Hàm khẽ gật đầu, trong mắt ôn nhu triền miên tràn đầy: "Ừ, bởi vì nàng quá xinh đẹp."
Tô Tử Ngưng mặt hơi đỏ lên, các nàng cùng một chỗ không ngắn, có thể làm đều làm, thế nhưng lại bởi vì đối phương nói ra tình thoại mà đỏ mặt. Nàng cúi đầu, trong mắt ý cười thiển thiển, lại ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Nàng nói ta xinh đẹp, nhưng trước đó nàng vẫn luôn cau mày, rõ ràng là ý bảo ta không dễ nhìn."
Tần Mặc Hàm ôm nàng vào lòng, nhẹ xoa sau gáy của nàng: "Sao có thể, ta lần đầu gặp nàng, nàng còn chưa nẩy nở đâu, nhưng khi đó ta liền cảm thấy nàng đẹp mắt, hiện tại nàng đã trưởng thành, càng ngày càng ưu tú, dĩ nhiên lúc nào cũng xinh đẹp." Dứt lời, nàng dừng một chút, nói thật nhỏ: "Là ta không tốt, trong khoảng thời gian này để nàng theo ta mặt ủ mày chau, có nàng bên cạnh ta nên thật hài lòng, vậy mà chỉ toàn trưng ra vẻ mặt khổ qua."
Tô Tử Ngưng lắc đầu: "Ngốc quá, ta còn không hiểu rõ nàng sao? Nàng nếu che giấu ta, một mình đè ép khổ sở, ta mới càng không vui. Có điều, khổ qua là gì? Mặt của nó sẽ giống như nàng vừa rồi sao?"
"Hử?" Tần Mặc Hàm bị nàng câu này trêu đến, trầm thấp bật cười: "Khổ qua là một loại rau quả ở thế giới kia của ta, bởi vì vị quá đắng, vào miệng đắng đến nhíu mày, cho nên rất nhiều người không thích, nói vẻ mặt khổ qua là cách ví von chỉ mặt mày khó coi đấy. Về phần mặt của nó... trời sinh không mượt mà lắm, sợ là không thể dùng từ đẹp mắt để hình dung."
Tô Tử Ngưng nhẹ nhàng ồ lên một tiếng: "Loại này vừa xấu lại khó ăn, vì sao muốn làm thức ăn?"
"Khổ qua vị đắng nhưng tính lạnh, là thức ăn giải nóng thanh hỏa. Hơn nữa dù đắng thật nhưng lại có một phen tư vị, khổ tận cam lai, mặc dù vẻ ngoài không dễ nhìn, vỏ gồ ghề xanh biếc, nhưng ta lại rất thích ăn, bất quá nơi này không có, không phải vậy ta sẽ để nàng nếm thử." Tần Mặc Hàm chậm rãi nói, mắt vẫn nhìn về phía chân trời.
Tô Tử Ngưng lắc đầu: "Ta cũng không ăn được đắng." Dứt lời, kéo tay Tần Mặc Hàm: "Chúng ta đi Lạc Thủy Chi Tân nhìn xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. "
Tần Mặc Hàm nhìn bóng lưng của nàng, trong mắt vừa áy náy vừa cảm động, bây giờ Tần Mặc Hàm tu vi đi vào Nguyên Anh, hư không đạp gió không đáng kể, trước giờ nàng vẫn quen ngự kiếm, lúc này khẩn cấp liền trực tiếp ôm Tô Tử Ngưng ngự phong, bất quá thời gian nửa chén trà nhỏ, hai nàng liền xuất hiện tại Lạc Thủy kết giới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức hít vào một hơi.
Đầy