Tầng hai, nơi tổ chức tiệc rượu.So với vẻ lộng lẫy náo nhiệt của tầng một, tầng trên rất nghiêm trang.
Không có khiêu vũ hay âm nhạc, có thể đứng ở đây đều là những người tai to mặt lớn ở Thịnh Kinh, họ thấp giọng trò chuyện hoặc chào hỏi một cách lịch sự.Thực ra khung cảnh thế này có thể là vì một lý do khác.Tất cả mọi người đều lấy làm lạ, không hiểu sao hôm nay Hoắc Nhị gia ở Thịnh Kinh và Tần Bách Dạ của nhà họ Tần lại có thể ngồi trò chuyện với nhau bình tĩnh như vậy.Trước khung cửa kính khổng lồ cao từ trần đến sàn, hai người đàn ông đẹp trai xán lạn ngồi thong dong đối diện nhau.
Đằng sau bọn họ đều là người của chính mình, nhưng giữa hai đương sự lại không căng thẳng như lời đồn.Dù vậy, những người xung quanh vẫn có ý thức tránh xa nơi này.Rốt cuộc chuyện khác thường thì chắc chắn có vấn đề, tên lam nhan họa thủy kẹp giữa hai người này đã trốn xuống lầu, còn ai dám can thiệp nữa.Bọn họ đã đoán đúng, chủ đề hai vị Hoắc - Tần đang nói lúc này chính là về Lê Phi Phàm.Nhưng nội dung cuộc trò chuyện lại khác xa ngàn dặm so với những gì họ nghĩ.Tần Bách Dạ nhìn những người đang lén lút liếc về phía bên này, thản nhiên thu hồi ánh mắt, trầm giọng cười nói: "Chúng ta đã đối đầu lâu như vậy, không ngờ hôm nay lại có thể ngồi ở đây, trở thành đề tài bàn tán của người khác.”“Tôi còn tưởng anh không quan tâm loại chuyện này.”Hoắc Uẩn Khải thong dong nói.Tần Bách Dạ nhướng mày: "Tôi không quan tâm những chuyện khác, nhưng tôi vẫn hy vọng Hoắc nhị gia hiểu là tin đồn có thể tổn thương người không kém gì đao kiếm, đặc biệt nếu chúng làm tổn thương em ấy, tôi không nghĩ bản thân sẽ chịu đựng được.”"Nhà họ Tần có sản nghiệp lớn như thế mà nói bỏ là bỏ, tôi không hề nghi ngờ chút nào về trọng lượng của lời ngài Tần nói.”"Hoắc nhị gia nắm bắt tin nhanh đấy.”Hoắc Uẩn Khải: “Cậu ấy sẽ không nhận.”“Tôi biết.” Tần Bách Dạ nói: “Nhưng có đưa hay không là chuyện của tôi.”Nói đến đây, Hoắc Uẩn Khải để hai chân xuống, nghiêng người về phía trước, sau đó nhẹ giọng nói: “So với sản nghiệp của nhà họ Tần, cậu ấy còn muốn anh sống hơn, đáng lẽ ra tôi không nên nói lời này.” Hoắc Uẩn Khải nhấn mạnh câu từ như đang ám chỉ điều gì đó: "Nhà họ Tần gần đây quá loạn, anh cũng chẳng thể phân thân được.Thứ lỗi tôi nhiều lời một câu, đừng để trước khi cậu ấy nhìn rõ chuyện trước đây mà anh lại khiến cậu ấy trải qua sự mất mát lần nữa, không nói ra miệng không có nghĩa là không sao cả, cậu ấy sẽ buồn.”Tần Bách Dạ sững sờ, nhất thời không nói lên lời.“Thật sao?” Cuối cùng hắn tự lẩm bẩm một mình, sau đó nhìn Hoắc Uẩn Khải nói: “Cảm ơn Hoắc nhị gia đã nhắc nhở.
Tuy nhiên tôi cũng có chuyện muốn nói với Hoắc nhị gia, bất kể em ấy dùng thân phận gì để ở bên cạnh anh, nếu tôi phát hiện anh ép buộc em ấy, Tần Bách Dạ tôi còn sống ngày nào thì nhất định sẽ không chết không ngừng với anh.”Hoắc Uẩn Khải ngồi lại ngay ngắn.“Về chuyện này–” Hắn nói: “Ông chủ Tần không cần phải nhọc lòng.”Đúng lúc này, một vệ sĩ mặc đồ đen vội vàng chạy tới nói gì đó với Khâu Hổ đang đứng sau lưng Hoắc Uẩn Khải.Khâu Hổ biến sắc, anh ta đi tới sau lưng Hoắc Uẩn Khải, cúi người nói nhỏ vào tai hắn.Hoắc Uẩn Khải trầm mặc nhìn Khâu Hổ.Sau đó trực tiếp đứng lên.“Hoắc nhị gia vội vàng như vậy là có chuyện gì sao?” Tần Bách Dạ hỏi.Hoắc Uẩn Khải chuẩn bị rời đi, lập tức đưa mắt liếc về phía Tần Bách Dạ, nói: "Nếu ông chủ Tần có thời gian thì hãy kiểm tra đám người bên cạnh mình, kẻ không có mắt nhiều lắm, dễ làm ra những chuyện ngu ngốc.”Ngay khi Hoắc Uẩn Khải nhấc chân bước đi, Tần Bách Dạ lập tức lạnh lùng nhìn về phía sau.Mặc dù Khâu Dương nhận được tin hơi muộn, nhưng cậu ta đã kiểm soát được tình hình, việc phát hiện ra chỉ là vấn đề thời gian.
Khi cậu ta báo cho Tần Bách Dạ biết tình hình, hắn đá đổ cái bàn ngay tại chỗ.Hắn định rời đi, nhưng Khâu Dương đã ngăn lại.“Anh Tần.” Khâu Dương nói: “Đã có Hoắc nhị gia, sẽ không xảy ra chuyện đâu, chính sự quan trọng hơn.”Tần Bách Dạ đập bàn, trong mắt đầy bão tố, nghiến răng nghiến lợi: "Đi điều tra!”Dù là ở trên lầu hay dưới lầu, mọi người đều chú ý tới hiện trường có rất nhiều vệ sĩ đang tuần tra, những người này chỉ đứng ở khu vực mình phụ trách, thỉnh thoảng dùng tai nghe để trao đổi.Tiệc rượu vẫn tiếp tục, nhưng mọi người có mặt vẫn nhận ra bầu không khí chợt căng thẳng.Họ thấp giọng bàn tán, nhưng không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.Phòng vệ sinh ở tầng dưới.Thời điểm Lê Phi Phàm nhận ra bản thân trúng chiêu đã quá muộn, thiết bị liên lạc đều được giao cho người của Khâu Hổ để bảo quản, anh đành phải trở tay đóng cửa buồng lại.Trong vòng mười giây, có người gõ cửa.“Ai?” Lê Phi Phàm hỏi.Không có ai trả lời.Nhưng tiếng gõ cửa lớn hơn.Lê Phi Phàm dựa vào tường, cố giữ tỉnh táo.Tác dụng của loại thuốc này mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều.Ý thức nhanh chóng trở nên mờ mịt, tay chân nhũn ra, cảm giác nóng nực dần dâng lên, trên trán nhanh chóng rịn ra mồ hôi.Tầm nhìn hay âm thanh đều dần mờ đi, anh vô thức ngẩng đầu lên, yết hầu lên xuống nhanh hơn, cà vạt đã bị kéo xuống, cúc áo sơ mi bị cởi ra đầy thô bạo.Tiếng bước chân ngoài cửa nhắc nhở anh rằng ở đây không chỉ có mình anh.Anh loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại bên ngoài.Âm thanh khá xa lạ.“Làm sao đây?” Ai đó hỏi.Một giọng khác đáp lại: "Quả nhiên cậu ta rất cảnh giác, lúc này mà đạp cửa thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người bên ngoài.”“Mau tìm cách đi, sao mà ra tay ở trong phòng vệ sinh được!” Giọng nói cộc cằn tiếp tục: “Người kia nói chơi hỏng cậu ta cũng được, quan trọng là không được đánh đập.”“Sợ gì chứ, tôi đặt biển đang sửa chữa bên ngoài, sẽ không có ai vào đâu.” Một giọng nói khác cất lên: “Nghe nói thuốc mạnh đến mức có thể khiến người ta mất lý trí.Cũng chỉ là một tên được bao nuôi, ai lại suốt ngày để ý xem cậu ta đang làm gì.
Không quá hai phút, cậu ta nhất định sẽ mở cửa cầu xin được làm tình, chịu khó đợi thêm chút nữa, cậu ta nhất định sẽ tự mình mở cửa.”"Đừng đợi nữa, rất dễ hỏng chuyện, cứ đạp cửa đi!”Lúc này, Lê Phi Phàm không còn sức đi