Hai người đang đứng trong không gian chật chội, các giác quan bị phóng đại vô hạn.
Hoắc Uẩn Khải biết phương pháp nào là hiệu quả nhất, trong tình huống này thì cách tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh.
Ngày thường tuy Lê Phi Phàm miệng lưỡi lợi hại nhưng anh lại hiếm khi ra tay, cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện này với bất kì ai khác.Anh gần như mất hết năng lực chống đỡ, lập tức gục trên vai Hoắc Uẩn Khải, chỉ còn lại tiếng thở hỗn loạn xen lẫn tiếng nỉ non.Không xong, đầu óc cứ mơ hồ.Trong mắt Lê Phi Phàm, cả thế giới đang rất mờ nhòe.Nhưng tác dụng của thuốc khiến anh cảm thấy như có một ngọn lửa lớn bùng cháy hừng hực, chút tỉnh táo cuối cùng cũng bị cắn nuốt, máu sôi sùng sục.
Ngày thường Lê Phi Phàm sẽ không bao giờ phát ra âm thanh như thế, nhưng bây giờ anh lại vô thức muốn dính chặt lấy người kia theo bản năng.Nhưng Hoắc Uẩn Khải thà chấp nhận bản thân bị kích thích chứ nhất quyết không thỏa mãn anh.Hắn kiềm chế anh hết lần này đến lần khác, rồi lại buông tay ra.“Không được.” Lê Phi Phàm bắt đầu nói mê sảng.Giọng nói nhuốm tông khác, cứ như sắp khóc: "Hoắc Uẩn Khải, tôi không làm được, tôi không xuất ra được.”“Ngoan, sắp được rồi.” Hoắc Uẩn Khải đè tay anh lên tường, giữ chặt không để anh cọ xát lung tung.Nó cũng khiến cơ thể anh hoàn toàn tiếp xúc với không khí.Giọng nói của hắn đối lập với Lê Phi Phàm, dường như được phủ một lớp cát sỏi, thô ráp như bị chà nhám.
Hắn nghiêng đầu, để hơi thở lướt qua vành tai anh rồi nói: “Hoàn cảnh ở đây rất tệ, nghe lời một chút, đợi lát nữa tôi sẽ đưa cậu ra ngoài, được không?”Lúc này sao Lê Phi Phàm có thể nghe được lời của hắn nữa.Càng không biết lời này ngoại trừ thông báo thì còn có nghĩa là đang nhắc nhở.Vừa dứt lời, Lê Phi Phàm đã mất cảnh giác, còn chưa kịp bình tĩnh đã chợt rên mấy tiếng, Hoắc Uẩn Khải không cho anh thời gian đã bắt đầu đưa tay vuốt ve.Lê Phi Phàm khó lòng chịu nổi, nhất là lúc anh đang cực kỳ nhạy cảm do thuốc.Lê Phi Phàm dựa lưng vào tường, muốn tìm một lối thoát nhưng không trốn nổi, chỉ có thể phát ra hơi thở gấp gáp hơn trước, thậm chí muốn xin tha cũng không thể.Khoảng thời gian giữa hai lần quá ngắn, nhưng sự mẫn cảm tích lũy lại tăng lên gấp bội.Xong xuôi, Lê Phi Phàm đã không còn sức lên tiếng, anh tựa vào vai Hoắc Uẩn Khải, cả người mềm oặt như cá thiếu nước.Lê Phi Phàm bị gây sức ép một lúc, mắt nửa nhắm nửa khép.Nhưng anh có thể cảm nhận được sau hai lần phát tiết, ngọn lửa trong bụng mình đã bị đẩy lùi.Hoắc Uẩn Khải sửa sang lại cho Lê Phi Phàm, hắn lấy quần áo bọc anh lại rồi bế ra ngoài.Lúc này Lê Phi Phàm cũng không quan tâm đến tư thế được bế ra như thế nào nữa, anh rất mệt, không muốn nghĩ thêm.
Bởi vì đối phương là Hoắc Uẩn Khải nên anh an tâm mà vùi đầu vào trong ngực hắn, để mặc bản thân rơi vào mớ suy nghĩ hỗn độn.Lúc này, Khâu Hổ dẫn theo không ít người, đang đứng ở trước cửa nhà vệ sinh.Nhìn thấy Hoắc Uẩn Khải ôm người sải bước đi tới, bọn họ đồng loạt cúi đầu tránh đi tầm mắt của hắn.Hoắc Uẩn Khải: "Gọi bác sĩ tới đây.”Khâu Hổ trả lời: "Bác sĩ đang đợi rồi.”Đi được hai bước, Hoắc Uẩn Khải chỉnh tư thế ôm người trong tay, nhìn camera giám sát trên đầu, nói: "Xóa đoạn video từ lúc cậu ấy vào nhà vệ sinh đi, bên cạnh đó cậu hãy cho người điều tra danh sách nhân viên tham gia bữa tiệc.”"Nhị gia nghi ngờ lần này không phải chỉ là sơ hở của nhà họ Tần?”“Có phải hay không, cứ điều tra thì sẽ biết.” Hoắc Uẩn Khải thu hồi ánh mắt.“Tôi hiểu rồi.” Khâu Hổ nói.Khâu Hổ dẫn theo người bảo vệ họ đến lối đi riêng, vừa đi vừa nói: "Nhị gia, còn một chuyện nữa, Trì Cận vẫn chưa biết cậu Lê đã xảy ra chuyện gì, cậu ấy đang hỏi cậu Lê đã đi đâu, có cần thông báo cho cậu ấy không?”"Không cần." Hoắc Uẩn Khải tiếp tục bước đi, cúi đầu nhìn người trong lòng nói: "Tùy tiện kiếm cớ đi, chuyện hôm nay không được để cho ai biết.”Khâu Hổ vô tình thấy nửa khuôn mặt của người đang được Hoắc Uẩn Khải bế.Gương mặt đỏ bừng, khóe mắt như còn đọng lại vệt nước.Khâu Hổ giật thót, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, nghiêm túc trả lời: "Vâng, ngài yên tâm.”Phía bên trên tầng 2, trong một căn phòng có vệ sĩ canh gác, mơ hồ nghe được vài tiếng la hét, hơn nữa tiếng hét càng lúc càng thê lương.Thỉnh thoảng có những nhân viên đi qua lo lắng liếc nhìn căn phòng, sau đó lại bị đám vệ sĩ hung dữ đứng ở cửa làm cho hoảng sợ mà nhanh chóng rời đi.Thủ đoạn thanh lý môn hộ của nhà họ Tần, người trong cuộc nói đến đều tỏ ra sợ hãi.Bên trong phòng, có người đeo găng tay trắng bưng lên một cái khay.Người này vừa nói vừa giao cái khay cho Tần Bách Dạ đang dựa vào bàn: "Ly nước cùng ly rượu này đều bị bỏ thuốc, chẳng qua là loại thuốc không giống nhau.”Ly rượu đã uống được một nửa, còn ly nước lại không bị động tới.“Trong này bị bỏ cái gì?” Tần Bách Dạ cầm ly nước kia lên nhìn qua ánh đèn hỏi Người kia hơi cúi đầu nói: "Đây là loại thuốc tương tự như Anisodamine, nhưng hiệu quả mạnh hơn, thực ra dùng một chút cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu những người bị rối loạn nhịp tim, tim đập nhanh và người có vấn đề về tim mà uống nhầm thì rất có thể sẽ gây tử vong.”Một tiếng “choang” vang lên, chiếc cốc bị Tần Bách Dạ ném lên tường vỡ tan thành nhiều mảnh.Bởi vì tim của Lê Phi Phàm có vấn đề nên vẫn luôn phải đi điều trị, chỉ cần là người có một chút đầu óc là biết rõ.Một ly là có thể hủy hoại anh, một ly là muốn lấy mạng anh.Nếu không phải anh tỉnh táo mà chọn ly rượu kia, kết quả lúc này như thế nào, Tần Bách Dạ không dám tưởng tượng.Khâu Dương đứng bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của hắn khó coi, cậu ta bước đến gần, dẫm lên người đang bị trói trước mặt, nhìn kẻ đang đau đớn dưới chân, nói: "Đã đến lúc này, anh còn muốn cứng miệng?”“Tôi không biết, tôi thực sự không biết.” Nước mắt, nước mũi và máu của người đàn ông trộn lẫn vào nhau, đôi mắt sưng đến mức không thể mở ra, giọng nói run run: “Ông chủ Tần, làm ơn thả tôi ra, tôi chỉ tham tài nên mới bị ma xui quỷ khiến mà cho người vào.
Bên kia cũng chỉ nói với tôi rằng bọn họ chỉ muốn cảnh cáo Lê Phi Phàm để các người thả Tần Tiêu.
Tôi không ngờ bọn họ lại ác như vậy, hơn nữa cũng không biết bọn họ có ý định giết người.Ông chủ Tần, cầu xin ngài tha cho tôi.”“Anh Tần.” Khâu Dương quay đầu nhìn Tần Bách Dạ.Tần Bách Dạ ra hiệu cho cậu ta dừng lại, tự mình đứng dậy tiến lên hai bước rồi ngồi xổm xuống trước người nọ."Mày khẳng định là vì Tần Tiêu?”Người đàn ông nằm dưới đất mếu máo gật đầu: "Đó là những gì tôi đã nghe được.”“Đã hiểu.” Tần Bách Dạ đứng dậy ra hiệu cho những người phía sau: “Dẫn đi.”Sau khi đám người kia bị kéo đi, Khâu Dương mới bước tới, ngập ngừng nói: "Anh Tần, anh thật sự cho rằng chuyện đó là do những người kia của nhà họ Tần làm à?”“Có lẽ hai kẻ kia chỉ là kẻ chết thay.” Tần Bách Dạ cười nhạt nói: “Mấy lão già đó vẫn còn đang mơ mộng muốn giúp Tần Tiêu lên nắm quyền, bọn họ không biết Phi Phàm chính là Tiểu Xuyên, còn tưởng tôi muốn đoạt người với Hoắc Uẩn Khải nên mới dứt khoát dùng thủ đoạn đê tiện để hại em ấy, cảm thấy như vậy là có thể uy hiếp được tôi.
Tôi cũng không ngại để cho bọn họ nhìn rõ, một khi động vào người có thân phận cao hơn cả người yêu sẽ có kết cục như thế nào.”Khâu Dương: "Người đã bỏ thuốc vào đồ uống và đánh ngất mấy người ở sau bếp liệu có phải cùng một người không?" Ly đồ uống đó là điểm đột phá do Hoắc Uẩn Khải dẫn tới.Biết rõ Hoắc Uẩn Khải sẽ không