Trời còn chưa sáng, ông Chúc đã bị người ta gấp gáp mời đến Ngọc Kinh Viên.
Châm cứu cho Lê Phi Phàm xong, ông đứng dậy nói với Hoắc Uẩn Khải đứng bên cạnh: “Nhị gia không cần lo lắng quá, lúc trước bệnh tình của Hoắc phu nhân phát triển đến giai đoạn này cũng hay bị đau dai dẳng, nhưng không giống với tình trạng của cậu Lê.”Hoắc Uẩn Khải nhíu mày nhìn thoáng qua Lê Phi Phàm đã ngủ: “Có thể dựa vào trị liệu để khống chế được không?”“Về mặt bệnh lý thì không có vấn đề gì, trước đây vẫn luôn khống chế rất tốt.” Ông Chúc cũng nhíu mày: “Nhưng mà……”Hoắc Uẩn Khải nhìn về phía ông lão tóc hoa râm: “Không sao, ông cứ nói đi.”“Lúc đầu tôi đã từng nói tình huống của Phi Phàm thuộc kiểu bị chi phối bởi cảm xúc.
Cách tốt nhất vẫn là đừng để cậu ấy tiếp xúc với chuyện gì nguy cấp, càng không nên có áp lực lớn, như vậy sẽ tạo thành gánh nặng cho thân thể cậu ấy, không tốt cho tình trạng bệnh.”“Được, tôi đã hiểu.”Hoắc Uẩn Khải gật đầu, ra lệnh cho người phía sau: “Chú Phúc, chú tiễn ông Chúc về giúp tôi.”Chú Phúc hơi khom lưng, “Vâng.”Lúc chị Lan nhìn thấy Lê Phi Phàm bị ôm trở về lần nữa đã suýt bị hù chết.Chị nhìn chú Phúc đưa ông Chúc đi ra ngoài, lại nhìn Hoắc Uẩn Khải đang đứng trước mép giường ngắm Lê Phi Phàm ngủ, chị mới nói khẽ: “Nếu Nhị gia đang có việc gấp thì mau đi đi, để tôi ở đây chăm sóc cho Phi Phàm là được rồi.”“Không cần, chị giúp tôi dọn dẹp lại chỗ này một chút, về sau cậu ấy sẽ sống ở đây.”Chị Lan hơi bất ngờ, vốn nên cảm thấy mừng cho Lê Phi Phàm nhưng cũng lại thấy như thế này chưa chắc đã tốt.Chị Lan ngập ngừng một lúc mới nói: “Nhị gia, hôm nay tôi mạo phạm hỏi ngài một câu, rốt cuộc thì ở trong mắt ngài, Phi Phàm là gì?”“Chị cảm thấy tôi sẽ nghĩ như thế nào?” Hoắc Uẩn Khải hỏi.Chị Lan nhìn Lê Phi Phàm đang ngủ say, lại nhìn về phía Hoắc Uẩn Khải.Chị cười nhẹ rồi nói: “Tôi thấy Nhị gia thật sự thích cậu ấy.Tuy ngày thường Phi Phàm là người không hay để tâm, nhưng thực tế cậu ấy lại rất trọng tình nghĩa, chưa chắc cậu ấy không có tình cảm với Nhị gia.
Lúc trước tôi đã nói với lão thái thái sẽ độc thân cả đời nên có thể sẽ không hiểu nhiều chuyện tình cảm cho lắm.
Nhưng tôi biết, muốn có được chân tình thì phải dùng chân tình để đổi.Ngay từ đầu quan hệ của hai người đã bất bình đẳng nên cậu ấy khó có thể dùng góc độ của người bình thường để nhìn thẳng vào quan hệ với ngài.”Hoắc Uẩn Khải kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, tầm mắt quét qua mi mắt của Lê Phi Phàm, duỗi tay chạm nhẹ lên mặt anh.Sau đó hắn nói: “ Xem ra chị Lan nhìn rất thấu đáo, nhưng thay vì nói em ấy không thể nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa chúng tôi thì nên nói là ngay từ đầu em ấy đã không cả cân nhắc tới nó rồi.”Nhất thời, chị Lan không thể phản bác nổi.Rốt cuộc thì bình thường Lê Phi Phàm có thái độ gì, chị Lan vẫn biết rõ hơn Hoắc Uẩn Khải.Cuối cùng chị chỉ nói: “Cậu ấy là người thích sự tự do.”Hoắc Uẩn Khải: “Vậy nên chị cảm thấy tôi nên cho cậu ấy tự do?”“Nếu không có thân phận tình nhân này, nói không chừng cậu ấy sẽ rõ bản thân cần làm gì hơn.”Đây là kết cục tốt nhất mà chị Lan có thể nghĩ tới dưới góc nhìn của mình.Ban đầu chị còn tưởng rằng Lê Phi Phàm mắc bệnh tim đập nhanh là do anh mong ước xa vời quá nhiều thứ.
Ở gia tộc lớn như nhà họ Hoắc, anh lại đi theo gia chủ thì kết cục sau cùng chỉ có anh là người bị hại mà thôi.Nhưng qua một thời gian dài tiếp xúc, chị Lan mới biết Lê Phi Phàm mới là người vô tâm nhất.Nhưng rõ ràng không phải là anh hoàn toàn vô cảm với Hoắc Uẩn Khải.Anh ỷ lại, tin tưởng hắn, nhưng nhưng lên kế hoạch rời bỏ hắn bất cứ lúc nào.
Hiện tại anh còn là người nhà họ Tần, chỉ cần anh muốn là có thể tự tin rời đi.Nhưng điều này rất dễ dẫn đến cục diện lưỡng bại câu thương.Cho nên nếu Nhị gia chịu buông tay, tuy còn nhiều thành tố chưa xác định nhưng chưa chắc hai người đã không có tương lai.Chị Lan nói xong bèn phát hiện Hoắc Uẩn Khải đang cười khẽ.Chị nghe thấy hắn nói: “Chị Lan, tôi biết chị thương Phi Phàm, sợ tôi làm em ấy tổn thương.
Nhưng chắc chị hiểu rõ tính của tôi.”“Tôi còn ở đây thì em ấy sẽ không bao giờ được tự do.”Chị Lan chợt hoảng hốt.Chị biết Nhị gia nói lời này là bởi vì hắn nể chị là người đã nhìn hắn lớn lên.Những lời này của hắn khiến chị Lan không khỏi lo lắng nhìn về phía Lê Phi Phàm.Người trên giường đang ngủ say.Bởi vì lúc châm cứu cãi nhau với Hoắc Uẩn Khải nên tóc của anh rối tung hết lên, càng tôn lên gương mặt trắng nõn như ngọc kia.Vẻ mỏi mệt và làn da trắng nhợt cũng không làm giảm đi vẻ đẹp của anh, nhưng sự sắc bén ngày thường đã bớt đi khiến anh thoạt trông khá yếu ớt.Chị Lan thở dài, chỉ có thể hy vọng không có cái ngày mà Lê Phi Phàm phải va chạm với Nhị gia.Dựa theo sự hiểu biết của chị về Nhị gia, người chịu khổ cuối cùng nhất định sẽ là Lê Phi Phàm.Lê Phi Phàm vẫn chưa biết chị Lan đang lo lắng cho tương lai của anh.Anh chỉ có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài, vì ngủ quá lâu nên lúc tỉnh dậy, tay chân anh cứ mềm nhũn vô lực.Nhưng nhìn sắc trời qua cửa sổ, hẳn đã là ban ngày rồi.Chắc anh chưa ngủ quá mười mấy tiếng đồng hồ đâu.Hơn nữa lúc tỉnh lại, Lê Phi Phàm phát hiện Hoắc Uẩn Khải vẫn còn ở trong phòng, chẳng qua hắn đã thay quần áo, đang ngồi bên bàn cạnh cửa sổ cầm notebook làm việc.Lê Phi Phàm nghiêng đầu, thất thần nhìn hắn.Mãi đến khi Hoắc Uẩn Khải ngẩng đầu lên nhìn anh.“Mấy giờ rồi?” Lê Phi Phàm hỏi.Giọng nói mới ngủ dậy hơi khàn khàn.“Hơn mười một giờ.” Hoắc Uẩn Khải giơ tay nhìn đồng hồ.Thấy anh còn hơi ngẩn ra, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Là mười một giờ của sáng ngày hôm sau.”Lê Phi Phàm: “……”Anh lập tức bị dọa sợ: “Tôi ngủ hết một ngày một đêm?”“Nói đúng ra là 27 tiếng đồng hồ.”Lê Phi Phàm chống tay muốn ngồi dậy, nói: “Ông Chúc châm cứu quá lợi hại rồi đó, tôi nói rồi mà, ngân châm lần này còn dài hơn trước, đau muốn chết.”Lúc này Hoắc Uẩn Khải đã bỏ tài liệu xuống, đứng dậy đi tới trước mặt anh.“Đêm trước đó cậu nghỉ ngơi không đủ, sau khi giảm đau, cơ thể cần có giấc ngủ dài để hồi phục lại.” Hoắc Uẩn Khải khom lưng ôm cả chăn và người đặt lên giường.
Lê Phi Phàm bị hành động của hắn hù nhảy dựng, ôm lấy vai hắn theo phản xạ có điều kiện.“Tôi có thể tự đi, không bị tàn phế.” Anh nói lí nhí.Hoắc Uẩn Khải bế người ngồi lên giường xong vẫn chưa buông tay, hắn hơi cúi đầu nhìn anh, nói: “Khỏe rồi thì lập tức trở mặt không nhận người à?”“Không phải thế.” Lê Phi Phàm lập tức lại ôm trở về, lấy lòng: “Đại ân đại đức của Nhị gia,