Lê Phi Phàm đi theo Hoắc Uẩn Khải trở về văn phòng của hắn.Hoắc Uẩn Khải ung dung ngồi vào ghế, ra vẻ thuận miệng hỏi anh: “Sao hôm nay lại đến đây?”“À, đúng rồi.” Rốt cuộc Lê Phi Phàm cũng nhớ tới chuyện chính, anh trực tiếp nói: “Tôi định đi châu Âu.”Động tác lấy văn kiện của Hoắc Uẩn Khải bỗng khựng lại.Hắn ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi anh: “Cậu muốn đi châu Âu?”“Ừ.” Lê Phi Phàm hơi do dự, bởi vì anh phát hiện– Tuy giọng điệu của Hoắc Uẩn Khải nghe có vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt của hắn lại không hẳn là vậy.
Lê Phi Phàm không hiểu rõ rốt cuộc là vì sao, anh thắc mắc: “Ừm… Có vấn đề gì sao?”Hoắc Uẩn Khải hỏi ngược lại anh: “Cậu thấy thế nào?”Lê Phi Phàm tỏ ra vô tội: “Tôi không biết được, tôi vừa mới đến vào mười phút trước mà.”“Không biết à.” Hoắc Uẩn Khải gật nhẹ đầu: “Rất tốt.”Hắn vừa dứt lời bèn trực tiếp bấm số nội bộ gọi đến văn phòng thư ký, không đợi bên kia mở miệng đã nói thẳng: “Hủy hết toàn bộ lịch trình ngày hôm nay cho tôi, đúng, hủy hết.”Sau khi nói xong, hắn cúp máy luôn, Lê Phi Phàm trơ mắt nhìn Hoắc Uẩn Khải đứng dậy khỏi ghế.
Hắn còn lịch sự cài nút áo ở phần bụng của bộ vest, sau đó đẩy ghế ngồi bước ra.Động tác thoạt nhìn rất bình thường, nhưng không hiểu sao Lê Phi Phàm lại cảm thấy căng thẳng khi thấy hắn bước dần về phía mình.Thậm chí anh còn vô thức lùi về phía sau hai bước.Trong đầu vẫn đang nghĩ rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.“Dừng, dừng lại đi.” Lê Phi Phàm đã đứng sát vào kệ sách, anh lên tiếng trước.Quả nhiên Hoắc Uẩn Khai dừng lại cách chỗ anh khoảng hai mét.Não bộ của Lê Phi Phàm nhanh chóng chuyển động, tâm tư xoay chuyển như đã bắt được điều quan trọng nào đó, anh lập tức nói: “Tôi thừa nhận! Tôi đã đi ngược lại lương tâm mà hủy bỏ hạng mục đầu tư sản phẩm AI kiểu mới của công ty, nhưng năm ngoái hạng mục này đã được văn phòng dự án đầu tư thông qua rồi mà, chẳng qua năm nay tôi mới thấy công nghệ của bọn họ đã vào độ chín.Tôi chỉ là tìm ra cách dùng mới của một thứ phế phẩm thôi, anh không thể nói tôi không có đạo đức được.
Anh cũng hiểu là thương trường như chiến trường mà.”Hoắc Uẩn Khải không nghĩ tới anh sẽ nói một tràng dài như vậy.Hắn nhìn anh hỏi: “Vậy nên bây giờ cậu đang sám hối với tôi?”“À, xem ra không phải.” Lê Phi Phàm vừa nhìn thấy biểu cảm của hắn đã biết mình đoán sai, anh thở phào nhẹ nhõm: “Tôi cũng cảm thấy không phải như vậy, anh đâu phải là người nhỏ mọn.”Hoắc Uẩn Khải khoanh tay, nói: “Xem ra cậu lén làm không ít chuyện sau lưng tôi.”“Đâu có.” Lê Phi Phàm không thừa nhận, anh cười nói: “Cái này còn không phải bởi vì tôi nợ anh quá nhiều tiền hay sao, chỉ cần ôm đùi anh là có thể phát tài, coi như chơi đùa, không có gì đáng nói ấy mà.” Anh lại nhấn mạnh: “Nhưng mà tôi thề, những chuyện đạp vào điểm mấu chốt hay đụng tới nguyên tắc thì tôi sẽ không làm.”Hoắc Uẩn Khải nhận xét: “Hôm nay cậu nhanh mồm nhanh miệng đấy.”Lê Phi Phàm gượng gạo uốn éo trước kệ sách: “Tại vì thoạt nhìn anh như sắp nổi giận ấy.”“Ồ?” Hoắc Uẩn Khải thốt ra một âm tiết nghi vấn, hắn bình tĩnh hỏi: “Vậy ư?”Lê Phi Phàm sợ nhất khi thấy hắn như vậy, bởi vì mỗi lần Hoắc Uẩn Khải lộ ra biểu cảm như thế này là anh biết hắn không đùa, chắc chắn lúc này đã tức lắm rồi.Lê Phi Phàm ngập ngừng gật đầu: “Đúng vậy.”“Vậy cậu nói thử xem.”Lê Phi Phàm nghi hoặc: “Nói cái gì cơ?”“Nói xem cậu đã làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm rồi.”Lại thế rồi.Lê Phi Phàm không nhịn được mắng thầm ở trong lòng.Hoắc Uẩn Khải am hiểu nhất là không nói gì nhưng luôn có thể khiến người trước mặt hắn bị dọa sợ trước.Chẳng qua Lê Phi Phàm của hiện tại đâu còn là Lê Phi Phàm lúc mới quen biết Hoắc Uẩn Khai nữa.Ban đầu anh không dám khiêu khích hắn, hiện tại từ tận đáy lòng, anh đã không còn sợ hãi trước thân phận của Hoắc Uẩn Khải nữa.Đương nhiên cũng bởi vì thái độ dung túng từ trước tới nay của Hoắc Uẩn Khải mới khiến Lê Phi Phàm tràn đầy tự tin như vậy.Cho nên khi Hoắc Uẩn Khải bày ra vẻ “Tự mình nói, đừng để tôi ép hỏi cậu”, Lê Phi Phàm thật sự nghiêm túc hồi tưởng lại.Chỉ tiếc anh mới tăng ca mấy ngày liên tục nên đầu óc vẫn còn mơ hồ.Suy nghĩ hơn nửa ngày, anh mới nói: “Chẳng lẽ là bởi Hồ tổng kia nhét danh thiếp cho tôi trong tiệc rượu lần trước?Tên đó uống say nên toàn nói mấy lời khùng điên như bảo tôi đi theo hắn.”Sắc mặt của Hoắc Uẩn Khải lạnh hơn.“Hồ tổng nào?”“Cũng không phải vì chuyện này?” Lê Phi Phàm sửng sốt, lúc này mới nhớ phải trả lời hắn: “Của công ty Khải Minh đó.”Hoắc Uẩn Khải nhìn anh chằm chằm: “Tại sao lúc đó không nói cho tôi biết?”“Thì bởi lúc đó tôi đang đại diện cho công ty của mình mà.” Lê Phi Phàm nói: “Nói thật thì chuyện nhỏ như thế, tôi có thể tự xử lý được.
Tôi tát gã một cái ngay tại chỗ, nhắc tới chuyện này tôi còn thấy xui.”Hoắc Uẩn Khải tiến hai bước, đứng ở ngay trước mặt Lê Phi Phàm.Chiều cao của hai người thực tế không chênh lệch lớn, chỉ tầm một phần ba cái đầu.Nhưng khung xương của Hoắc Uẩn Khải to hơn Lê Phi Phàm rất nhiều.
Khí chất của hắn còn áp đảo, lúc Hoắc Uẩn Khải ở gần Lê Phi Phàm như vậy, thoạt trông như hắn có thể ôm trọn lấy anh.Hoắc Uẩn Khải rũ mắt, hỏi anh: “Có phải bây giờ cậu thấy bản thân rất giỏi không?”Giọng nói của hắn nghe khá bình tĩnh.Giác quan thứ sáu của Lê Phi Phàm nói cho anh biết đây không phải câu hỏi dễ trả lời, anh đáp theo phản xạ có điều kiện: “Tuyệt đối không phải.”“Nhưng rõ ràng cậu không nói như vậy.” Hoắc Uẩn Khải chậm rãi nâng cằm Lê Phi Phàm.Lê Phi Phàm mờ mịt: “Tôi đã nói không phải rồi mà.”Hoắc Uẩn Khải không đáp, đột nhiên khom lưng nói ở bên tai anh: “Chúng ta cùng chơi một trò chơi được không?”“Hả?” Lê Phi Phàm há hốc miệng: “Trò gì?”Tay của Hoắc Uẩn Khải nắm lấy tay anh dắt đi, Lê Phi Phàm ngây người, để mặc Hoắc Uẩn Khải nắm tay kéo ra khỏi kệ sách.
Sau đó anh bị hắn dẫn tới trước cửa phòng nghỉ riêng, Hoắc Uẩn Khải đẩy cửa bước vào.Lê Phi Phàm nhìn sơ qua không gian phòng nghỉ.Lúc trước anh đi theo Hoắc Uẩn Khải làm việc, giữa trưa cũng hay đến chỗ này nghỉ ngơi nên không cảm thấy xa lạ gì.Hiện tại xem ra, bố cục không có thay đổi gì lớn.“Sao lại tới đây…” Lê Phi Phàm vừa mới hỏi, Hoắc Uẩn Khải đang đi ở phía trước đột ngột xoay người lại.Hắn chỉ vươn tay ra đóng cửa phòng nghỉ lại.Lê Phi Phàm bị vây giữa hai cánh tay của hắn, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chóp mũi của Lê Phi Phàm suýt cọ vào áo sơ mi của Hoắc Uẩn Khải, anh cũng ngửi được một mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt trên cổ hắn.“Đây là mùi gì vậy?” Lê Phi Phàm còn ngửi thêm hai cái: “Thơm đấy.”Mùi này khác với mùi hương trên người Hoắc Uẩn Khải lúc trước.Anh vừa hỏi xong thì đã nghe thấy một tiếng “cạch” nhỏ vang lên.Lê Phi Phàm nghiêng người nhìn, phát hiện Hoắc Uẩn Khải đã khóa cửa.Lê Phi Phàm hỏi: “Anh khóa cửa làm gì vậy?”Anh thấy bầu không khí có vẻ là lạ.Kết quả, Hoắc Uẩn Khải như đã chịu quá đủ mấy câu hỏi ngốc nghếch của Lê Phi Phàm lúc trước, hắn cười lạnh bên tai anh: “”Làm” em.”Cho dù