Lúc này Lê Phi Phàm không còn sức để suy nghĩ mình có vấn đề gì nữa.Rèm cửa sổ trong phòng nghỉ tầng 69 mở toang, ánh nắng chói chang bên ngoài chiếu vào khiến người ta không thể mở mắt.
Tất cả khiến cảm giác xấu hổ như bị phóng đại vô số lần, lý trí muốn tránh nhưng thói hiếu thắng trong xương cốt của đàn ông lại biến tình trạng này trở thành chất xúc tác mãnh liệt.Nhất là khi bản thân lại là một người đàn ông bình thường khỏe mạnh.Mà bên cạnh lại là người mình thích, thậm chí còn khá hứng thú với thân thể hắn nữa chứ.Chất xúc tác trở nên mãnh liệt hơn.Lê Phi Phàm nghĩ là Hoắc Uẩn Khải đã hiểu lầm mình.Có lẽ mục đích của hắn không phải chuyện này, nhưng Lê Phi Phàm anh đây chẳng phải một tên đầu gỗ.Anh phản ứng rất nhanh.Nhanh đến nỗi bản thân cũng phải ngạc nhiên.Cho nên khi anh không giãy giụa, thậm chí còn nhào lên phản kích, Hoắc Uẩn Khải cũng bị anh làm cho bất ngờ, hắn không đợi anh suy nghĩ xong đã nhíu mày hỏi anh: "Những lời cậu nói trong thang máy là thật?”Lê Phi Phàm nằm ở trên giường, phần da quanh môi đỏ lên sau khi bị chà đạp, trông càng rõ hơn vì da anh rất trắng, cộng với mái tóc tán loạn khiến người ta nghĩ đến nụ hoa dính sương sớm, chỉ cần một chút ánh nắng là có thể nhìn thấy nụ hoa nở rộ diễm lệ, thu hút mọi ánh nhìn.Chỉ tiếc bản thân Lê Phi Phàm lại không nhìn thấy.Hoắc Uẩn Khải dừng giữa chừng, lại còn nhắc đến thang máy, anh chỉ cảm thấy bực bội.Anh nhắm mắt, dùng giọng mũi đầy bất mãn nói: "Tôi chưa nói gì cả.”Thật ra là bởi anh không thực sự nghiêm túc nghĩ về nó.Anh không để ý chuyện này, dáng vẻ vội vã chuyển chủ đề, rõ ràng là muốn cho qua.Hoắc Uẩn Khải nói: "Vậy nghĩ kỹ đi.”"Không muốn!" Anh bất chấp tất cả, đầu óc còn đang mơ hồ.Một người đàn ông bình thường mà bị dừng nửa chừng thì sao có thể không khó chịu, anh còn nhắm mắt lại mắng hắn: "Lúc như thế này còn đi hỏi linh tinh, nếu không phải “không được” thì chính là đang tự ti, anh có nhanh lên không?”Hoắc Uẩn Khải không đáp lại.Cuối cùng, Lê Phi Phàm đành mở mắt ra.Đôi mắt Hoắc Uẩn Khải đen sẫm, hắn nhìn chằm chằm Lê Phi Phàm hai giây, đột nhiên duỗi tay tháo cà vạt đang trói tay anh."Trò chơi kết thúc." Hắn nói.Lê Phi Phàm: "......”Anh lập tức giơ tay nắm quần áo Hoắc Uẩn Khải, ngăn hắn đứng dậy.Lê Phi Phàm cúi đầu nhìn bản thân rồi lại trừng mắt nhìn Hoắc Uẩn Khải, kinh ngạc: "Anh biến tôi thành như vậy rồi còn muốn đi???”Hoắc Uẩn Khải hít sâu một hơi, như là rất bất đắc dĩ với phản ứng của anh."Tự làm đi." Hắn nói."Không đấy." Lê Phi Phàm nói: "Nếu anh không làm được thì để tôi làm anh.”Hoắc Uẩn Khải chợt nhìn về phía anh."Cậu vừa nói gì?" Hắn híp mắt hỏi.Lê Phi Phàm nhìn mình, với tay lấy lọ dầu Hoắc Uẩn Khải mở ra nhưng lại vứt qua một bên, nói: "Nếu anh “không được” thật thì để tôi làm anh, dù sao đều có đủ đồ, tuy chưa có kinh nghiệm gì nhưng tôi sẽ cố không làm anh đau.”Anh vừa nói vừa quơ cái chai.Hoắc Uẩn Khải nhìn dáng vẻ chật vật, trông rõ nhếch nhác mà lại dám nói khoác không biết ngượng của anh.Hắn lấy cái chai trong tay Lê Phi Phàm.Nói: "Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng.”"Cơ hội gì cơ?" Lê Phi Phàm đoạt lại cái chai: "Tôi rất giỏi, anh yên tâm đi.
Nếu hôm nay còn dùng tay nữa, chuyện này mà truyền ra ngoài thì cả hai ta sẽ mất mặt chết.
Mà anh yên tâm, chuyện ai trên ai dưới thì tôi nhất định sẽ cho anh thể diện...”Lê Phi Phàm còn chưa nói xong đã bị người đè lên.Anh sửng sốt một chút, sau đó hùng hổ mắng: "Má nó, anh cởi đồ đã chứ, tôi không mảnh vải che thân mà anh lại mặc chỉnh tề.”Chờ đến khi cảm giác lạnh lẽo ập đến, anh mới nhận ra, xoay người định bò dậy trốn đi."Không phải chứ, Hoắc Uẩn Khải, anh đang làm gì! Con mẹ nó anh có nhầm lẫn gì không." Anh bò về phía đầu giường, sau đó bị hắn kéo về.Hoắc Uẩn Khải đè anh lại, nhấn mạnh từng chữ: "Từ lúc bắt đầu tôi đã nói là tôi sẽ “làm” cậu.”"Nhưng không phải anh “không được” à?" Lê Phi Phàm chế giễu lại.Hoắc Uẩn Khải cười lạnh: "Rốt cuộc tôi có được không, cậu thử xem chẳng phải sẽ biết?”Đến chiều, bức màn phòng nghỉ mới được kéo lên, ánh sáng chiếu vào phòng nghỉ tối mịt.Lê Phi Phàm ôm chăn ngồi, tóc tai bù xù, đuôi mắt đỏ hoe như vừa khóc, vai và cổ lộ ra những dấu vết lấm tấm.Vẻ mặt cũng như đi vào cõi thần tiên.Ai mà thấy bộ dạng này, nhất định sẽ cho rằng anh vừa bị chà đạp.Đương nhiên, trên thực tế cũng chả khác là bao.Khi tiếng nước trong phòng vệ sinh dừng lại, người bên trong quấn khăn tắm đi ra, Lê Phi Phàm như bị giật mình, anh nắm gối đầu ném qua, phẫn nộ nói: "Đồ lừa đảo chết tiệt! Tôi chưa được ở trên lần nào cả!”Hoắc Uẩn Khải giơ tay hất cái gối trắng như tuyết đang bay đến ra."Không phải hai lần sau cậu đều ở trên à?" Hoắc Uẩn Khải bình tĩnh nói.Không biết Lê Phi Phàm nghĩ đến cái gì, anh ngượng chín cả mặt.Bởi vì anh biết Hoắc Uẩn Khải đang nói tới cái gì, nhất là lần cuối cùng anh còn bị bắt ngồi trong lòng hắn, còn quay mặt ra cửa sổ, sau đó thì ý thức của anh đã trở nên mông lung.Nhưng Lê Phi Phàm không cam lòng, tiếp tục nói: "Anh biết rõ ý tôi nói không phải cái này!”Hoắc Uẩn Khải lấy hai chiếc áo sơ mi từ trên giá áo, quay lại ném lên trên giường.Hắn thản nhiên nhìn anh: "Cho dù hiện tại tôi cho cậu đè, cậu có đứng được không?”"Tôi..." Lê Phi Phàm lập tức á khẩu.Anh xốc chăn lên nhìn thoáng qua, lập tức nổi đóa: "Còn không phải tại anh à.”Anh thật sự không ngờ Hoắc Uẩn Khải lại dã man trong chuyện này như vậy.Không phải nói động tác của hắn thô bạo, dù sao từ đầu tới đuôi hắn cũng không làm anh bị thương.
Anh là nói sức kiềm chế của hắn rất mạnh, lần nào Lê Phi Phàm cũng không thể phản kháng nổi.Hiện tại anh đang rất mệt, cực kỳ mệt, cảm giác tay chân nhũn hết ra.Lúc này có mà đứng lên bằng niềm tin và hy vọng.Hoắc Uẩn Khải xoay người, Lê Phi Phàm vô tình nhìn thấy một đống vết như mèo cào, lập tức làm bộ như không nhìn thấy, ngẩng đầu nhìn trời.Toàn là kiệt tác của mình.Có một số vết là anh cố ý, nhưng hầu hết đều là vết cào vô ý thức lúc đang cao trào."Đi tắm rửa đi." Hoắc Uẩn Khải vừa nhắc nhở anh vừa cúi đầu nhặt bao trên mặt đất ném vào thùng rác.Lê Phi Phàm nhìn chăn đệm bừa bộn, rốt cuộc mới bừng tỉnh nhận ra anh và Hoắc Uẩn Khải thật sự đã đi tới bước cuối cùng, thậm chí hai người còn rúc ở trong công ty cả buổi chiều.Anh cố hồi tưởng lại xem ai là người bắt đầu trong hai người bọn họ.Hình như là Hoắc Uẩn Khải, mà hình như là chính anh.Dù sao Lê Phi Phàm đã biết chuyện Hoắc Uẩn Khải từng có ý định tha cho anh.Nhưng đàn ông mà, đã xảy ra thì là đã xảy ra, cảm giác lúc làm mới là quan trọng nhất.Chẳng lẽ xong việc rồi lại đi hối hận chắc?Tuy nhiên Lê Phi Phàm vẫn nhớ tới một chuyện, anh khom lưng nhặt áo sơ mi nhăn nhúm khoác lên người, vừa bước xuống giường vừa hỏi Hoắc Uẩn Khải đang lau tóc: "Không phải anh giận chuyện tôi muốn đi châu Âu chứ?”Hoắc Uẩn Khải dừng lại nhìn anh.Lê Phi Phàm nói: "Tôi muốn đi châu Âu là do giám đốc của hạng mục lần trước mời, sếp bọn họ ở bên kia nên tôi mới quyết định đi.”Hoắc Uẩn Khải bỏ khăn lông trên tay xuống, ngồi vào mép giường."Lại đây." Hắn nói.Chân Lê Phi Phàm có hơi mềm, nhưng anh vẫn đi qua: "Làm gì?”"Kết hôn đi." Hoắc Uẩn Khải thản nhiên nói.Lê Phi Phàm: "........................”"Người ta hay nói “tinh trùng lên não”, chơi xong là bỏ.”Lê Phi Phàm kinh ngạc hồi lâu, thấy Hoắc Uẩn Khải vẫn đang nhìn chằm chằm mình, anh lẩm bẩm: "Không ngờ anh lại là giống loài quý hiếm, đã bắn sạch sẽ nhưng vẫn muốn chịu trách nhiệm." Lê Phi Phàm cảm khái: "Nhị gia, sợ là trên đời này tìm không ra người đàn ông thứ hai tốt như anh đâu.”Hoắc Uẩn Khải nói: "Vấn đề lúc đầu hỏi cậu cũng bao hàm cả ý muốn của tôi, tôi sẽ không ép cậu trả lời, trực tiếp kết hôn đi.”"Kết cái gì mà kết." Lê Phi Phàm lập tức nói, "Không kết!”Thái độ của anh cứ như nghe thấy cái gì kinh khủng lắm.Hoắc Uẩn Khải nhìn anh chăm chú, nhưng hắn không tỏ vẻ gì với phản ứng của anh, còn hỏi: "Vì sao?”"Còn vì sao nữa?" Lê Phi Phàm thản nhiên đáp: "Tôi không cần anh chịu trách nhiệm.
Nói thật với anh, hôn nhân với tôi mà nói chẳng là gì cả, tôi thấy mối quan hệ hiện tại rất