Có lẽ chuyện mà mọi người không ngờ tới nhất là vào năm Hoắc Thất vừa đủ tuổi kết hôn đã làm cho người ta to bụng.Lúc Lê Phi Phàm nghe được tin này, có vô số ý nghĩ thoáng qua trong đầu.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ tổng hợp lại thành một câu hết sức kinh ngạc: "Không phải cậu thích đàn ông sao?!”"Ai nói vậy." Hoắc Thất cãi lại: "Tôi thích phụ nữ.”Cậu cũng không dám nói với Lê Phi Phàm, đúng là hồi đó lúc mới quen anh, cậu thật sự nghi ngờ không biết có phải mình đã thích anh hay không.Cậu sợ nếu nói ra lời này, chú Hai sẽ chặt chân cậu mất.Mà Lê Phi Phàm hoàn toàn là bị các quan niệm trong sách ảnh hưởng.Đến nỗi lúc anh nghe được tin này, mức độ chấn động đã tăng lên gấp bội.Trong Ngọc Kinh Viên, Hoắc Thất cố ý chọn ngày mà Lê Phi Phàm có ở nhà, còn Hoắc Uẩn Khải thì đi vắng, lặng lẽ nói chuyện này cho Lê Phi Phàm.Theo Hoắc Thất thấy, mặc dù hiện tại chú Hai là gia chủ của nhà họ Hoắc, nhưng lời nói của Lê Phi Phàm lại càng hữu dụng hơn.Người trong tập đoàn cũng chỉ ước gì ngày nào Lê Phi Phàm cũng đến kiểm tra.Bây giờ, đến cả mấy ông lão cổ hủ của nhà họ Hoắc có chuyện gì cũng không đến tìm chú Hai của cậu mà đều lén lút đến nhờ cậy Lê Phi Phàm.Bởi vì nếu Lê Phi Phàm chịu mở miệng giúp, vậy thì chuyện đó đã có 90% thành công rồi.Nhưng lần đó, rõ ràng là Hoắc Thất đã tính sai.Bởi vì Lê Phi Phàm đã chỉ vào đầu cậu mắng trước: "Bộ thầy giáo vỡ lòng hồi cấp hai của cậu không dạy muốn quan hệ tình dục thì phải đeo bao à? Cậu khiến con gái nhà người ta to bụng thì có thể sinh hộ người ta hay là có thể đau hộ người ta hả? Cậu có chút thường thức nào không vậy?”Hoắc Thất bị mắng như con mà cũng không dám cãi lại câu nào.Cuối cùng cậu mới nhỏ giọng nói: "Là cô ấy nhất quyết muốn sinh con với tôi mà, còn trói tôi nữa.”Lê Phi Phàm: "...”Trước sự thật ngược đời đầy bất ngờ này, Lê Phi Phàm đã bối rối rất lâu.Lúc này anh không biết nên mắng hay nên an ủi cậu vài câu.Sau đó, Lê Phi Phàm kêu Khâu Hổ đi điều tra chi tiết chuyện này.Tin tức nhanh chóng truyền về.Ba đời nhà cô gái kia đều phục vụ trong quân ngũ, từ khi còn bé đã bị dạy dỗ y như trong quân ngũ.Có thể đánh được thân thích khó ưa trong nhà, còn có thể đánh thắng côn đồ ngoài đường.Cô không phải là kiểu con gái truyền thống lúc nào cũng tuân theo khuôn phép, cô không chịu kết hôn với người được sắp xếp xem mắt, cuối cùng tình cờ tìm được Hoắc Thất.Theo như Hoắc Thất nói, ban đầu cậu bị cưỡng bức, sau đó là cam tâm tình nguyện.Hai người đều đang ở độ tuổi đôi mươi, giống như hai đứa trẻ không hiểu chuyện, tùy tiện lại chơi ra mạng người.Cũng may là chuyện này cũng được xử lý khá tốt.Cuối cùng là, đích thân Diêu Chiếu Hồng đến nhà người ta hỏi cưới.Vợ của Hoắc Thất tên đầy đủ là Lý Diễm, khuôn mặt sắc sảo, chiều cao tương đương Hoắc Thất.
Ban đầu cô học nhiếp ảnh, nhưng sau đó đã tự làm phim tài liệu.
Trong suốt thai kỳ, cô vẫn luôn ở trong Ngọc Kinh Viên.
Bởi vì bên đây có quá nhiều người, nên Diêu Chiếu Hồng cũng sang.
Bà nói cô gái này quá hoạt bát nên để đảm bảo an toàn cho cô, bà đành phải đến đây chăm sóc một khoảng thời gian.Lê Phi Phàm thấy mang thai rất khổ.Dù sao cũng phải mang đến tám chín tháng mà, ban ngày Hoắc Thất đi làm, tối về lại chăm sóc vợ.Còn có thể thường xuyên thấy bóng dáng cậu bị vợ nhéo tai chạy khắp sân.Ở bên ngoài, Hoắc Thất cũng được người ta gọi là Tiểu Hoắc tổng, nhưng trước mặt vợ lại là một đứa trẻ ấu trĩ.Niềm hạnh phúc này là lựa chọn tuổi trẻ của cậu, là do cậu cam tâm tình nguyện.Lúc con của Hoắc Thất vẫn còn ở trong bụng mẹ, thím Lưu và Diêu Chiếu Hồng nhìn bụng cô đều nói hình như là bé trai.
Hoắc Thất nghe vậy bèn không vui rất lâu, cậu nói chỉ muốn có con gái thôi.Kết quả, lúc đứa bé chào đời, quả nhiên là một bé trai.Chị Lan lập tức an ủi cậu, còn trẻ mà, sau này cứ bàn với vợ sinh thêm một bé gái nữa là được.Tuổi Hoắc Thất cũng chưa lớn, lúc ôm đứa trẻ sơ sinh bé xíu, tay chân cậu luống cuống hết cả lên.Cứ như vậy mà đột ngột thành bố trẻ con.— — — Tên chính thức của Hoắc Tiểu Lục là Hoắc Thận Tư, tên do Hoắc Uẩn Khải đặt.Còn cái tên Hoắc Tiểu Lục từ đâu ra thì phải nói đến hồi đầy tháng của nó, Lê Phi Phàm đã nói: "Tên của cha con được lấy tùy ý như vậy, cậu ấy tên Hoắc Thất, vậy con cứ lấy tên Hoắc Tiểu Lục là được rồi.”Hoắc Tiểu Lục tiểu đầy người anh ngay tại chỗ, khiến Lê Phi Phàm giận tái xanh mặt.Kết quả Diêu Chiếu Hồng nói cái tên Hoắc Thất này không phải được đặt một cách tùy ý.Cái tên này là do Lão thái gia đặt cho.Nghe nói còn cố ý tìm người ta bấm tay tính toán.Nhưng Lê Phi Phàm không quan tâm, vẫn kêu nó là Hoắc Tiểu Lục.Gọi đến mức về sau cả Ngọc Kinh Viên đều gọi nó là Tiểu Lục.Từ lúc chào đời đến khi lớn lên, Hoắc Tiểu Lục vẫn luôn được nuôi tại Ngọc Kinh Viên, bởi vì nó có một người cha không đáng tin cậy, còn có thêm một người mẹ thường xuyên ở trong rừng sâu núi thẳm.
Nhiều khi đến một hai tháng gì đó cũng không thấy được mặt của mẹ ruột, cả hai người đều rất vô tâm.Cha mẹ nó ở bên ngoài còn thường xuyên hưởng thụ thế giới hai người, vì vậy Hoắc Tiểu Lục được nuôi trong Ngọc Kinh Viên.Hơn nữa, Hoắc Thất còn nói thẳng là không có hứng thú tiếp quản nhà họ Hoắc, cho nên cần phải bồi dưỡng cho con trai từ khi còn nhỏ, để con trai có thể làm việc thay cho cha.
Cho nên cậu bèn vô trách nhiệm mà ném con trai cho chú Hai dạy dỗ.Đồng thời còn thề nhất định phải sinh thêm được một đứa con gái.Chấp niệm không phải sâu bình thường đâu.Lúc Hoắc Tiểu Lục còn là đứa trẻ sơ sinh, Lê Phi Phàm cực kỳ ghét bỏ nó.Bởi vì nó khóc cực kỳ nhiều.Lúc nó khóc vào ban đêm, cả thím Nguyệt và dì cũng hết cách, đành phải nhờ Lê Phi Phàm dỗ.
Lê Phi Phàm cũng đã từng thắc mắc liệu có phải thằng nhóc này lại muốn tiểu lên người mình nữa hay không, nhưng cuối cùng anh chỉ đành dời phòng trẻ con đến kế bên phòng của mình và Hoắc Uẩn Khải.Cuộc sống như vậy đối với Lê Phi Phàm quả thật là tối tăm không thấy được ánh mặt trời.Chỉ cần nghe thấy tiếng con nít khóc vào ban đêm thì phản ứng đầu tiên của anh là chui vào trong lòng của người bên cạnh.
Sau đó bịt kín hai tai một lúc lâu, đến khi tỉnh táo lại mới bò dậy, mơ màng đi qua phòng bên cạnh.Sau khi trở về phòng, anh ngã lên giường, kêu ca với Hoắc Uẩn Khải: "Con nít nhất định là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới này, không gì hơn được nó hết.”"Bảo mẫu rất chuyên nghiệp, sẽ biết cách xử lý mà." Lần nào Hoắc Uẩn Khải cũng ôm anh nói như thế.Nhưng hắn cũng biết, trước giờ Lê Phi Phàm chỉ than phiền ngoài miệng mà thôi.Sau đó Hoắc Tiểu Lục đã lớn hơn chút.Nó bắt đầu bi bô tập nói.Khi đó, đột nhiên Lê Phi Phàm nhận ra hình như vai vế của mình và Hoắc Uẩn Khải có hơi cao.Hoắc Uẩn Khải mới ngoài ba mươi đã phải làm ông chú, anh còn khoa trương hơn, anh còn chưa đến ba mươi nữa.Lúc đó, anh thấy như bị sét đánh giữa trời quang.Cho nên người trong Ngọc Kinh Viên có thể thường xuyên thấy được một cảnh như thế này.Cậu Lê tuổi còn trẻ, mỗi ngày đều ôm đứa bé vẫn còn mặc tã lót dạy: "Hoắc Tiểu Lục, nói cho con biết, sau này tối đa chỉ được kêu chú là chú thôi, nếu con dám gọi xưng hô lớn hơn nữa, chú sẽ đưa con đến chỗ của mẹ con, để cho con mỗi ngày đều bị muỗi đốt, có nghe thấy không?”Hoắc Tiểu Lục ghét nhất là muỗi.Nếu nó bị muỗi đốt một cái là có thể gào khóc đến hơn nửa giờ.Nhưng nó không hiểu được, vừa nhảy nhót trên tay anh, vừa lộ ra cái miệng toàn lợi không có răng, chảy nước miếng đầy cằm với Lê Phi Phàm."Con bẩn quá." Lê Phi Phàm vừa chê nó bẩn, vừa cầm lấy khăn lau nước bọt cho nó.Nếu lúc đó, Hoắc Uẩn Khải đúng lúc trở về, Lê Phi Phàm sẽ lập tức chỉ huy Hoắc Tiểu Lục: "Có thấy không? Ai đây hả? Kêu cùng với chú nào, con nói đi, anh Hoắc Nhị.”Nếu không thì anh sẽ dạy nó kêu là chú Hoắc.Mấy lúc như vậy, Lê Phi Phàm đều bị đánh.Chị Lan nói với anh vô số lần: "Cậu đừng có suốt ngày dạy mấy thứ linh tinh cho nó, loạn hết vai vế trong nhà rồi.”Lê Phi Phàm lập tức ném Hoắc Tiểu Lục cho người khác, còn bản thân anh thì đi tìm “anh Hoắc Nhị” của anh.— — — Lúc Hoắc Tiểu Lục được một tuổi đã bị viêm phổi một trận.Bệnh rất nghiêm trọng.Đêm đầu tiên ở trong bệnh viện, Hoắc Uẩn Khải ôm nó ngủ suốt đêm.Mọi người trong Ngọc Kinh Viên đều biết Hoắc Tiểu Lục sợ hắn nhất.Bình thường sẽ không dễ dàng để cho hắn ôm.Nhưng nửa đêm hôm đó nó khóc đến mức cả cha mẹ ruột và Lê Phi Phàm cũng hết cách.Cuối cùng, Hoắc Uẩn Khải ra tay.Gương mặt Hoắc Tiểu Lục bị sốt đến đỏ bừng, nó nhìn Hoắc Uẩn Khải, cuối cùng lại yên ổn nằm ngủ trong ngực hắn.Không ai coi những lời Hoắc Thất nói lúc trước là thật.Nhưng đó là lần đầu tiên, Lê Phi Phàm nhận ra có lẽ Hoắc Uẩn Khải thật sự muốn bỏ qua Hoắc Thất, đào tạo người thừa kế khác.Dù sao thì tên nhóc Hoắc Tiểu Lục này đúng là có thiên phú của người thừa kế.Lúc quậy lên thì không thua kém gì cha nó, nhưng được cái rất thông minh.Ba tuổi đã bắt đầu mặc quần yếm đi vào công ty với Hoắc Uẩn Khải.Còn hay được nhận đồ ăn vặt và tiếng hét chói tai của các nhân viên nữ.Hoắc Tiểu Lục càng lớn càng hiểu chuyện.Ví dụ, nó biết chú Lê đã nuôi mình từ nhỏ đến lớn.Nó biết thật ra mình không nên gọi anh là chú Lê, nhưng Lê Phi Phàm nhất quyết đòi nó gọi như thế, anh còn cảm thấy như thế vẫn còn hơi quá đáng, muốn nó gọi anh là anh Lê.
Trong mắt nó, chú Lê cũng không phải là một người đáng tin cậy cho lắm, nói là dỗ nó ăn uống vui đùa, nhưng chính anh còn chơi vui hơn.Hoắc Tiểu Lục nhớ có một lần.Là lúc nó học tiểu học.Lúc nghỉ hè năm đó, đúng lúc công ty của chú Lê cho nghỉ phép khoảng nửa tháng, Lê Phi Phàm quyết định đưa nó đến chỗ mẹ của nó đang quay phim.Đó là một khu khá vắng, rất hiếm có dấu vết của con người.Điều kiện nơi đoàn phim của mẹ của nó đang ở cực kỳ khó khăn, đừng nói đến nước để tắm gội, nước uống cũng đã là một vấn đề.Lúc ở nhà, chú Lê của nó là người không để quần áo nhiễm một hạt bụi, ai ngờ đến nơi lại thả bay bản thân.Chú đi cưỡi ngựa với người ta.Còn đi theo nhiếp ảnh gia cả đêm.Mẹ của nó gọi chú là anh Lê, chú gọi mẹ của nó là chị Diễm.Hoắc Tiểu Lục còn nhớ, mẹ của nó đã chính miệng nói, trong tất cả người nhà họ Hoắc, ngoại trừ cha nó là Hoắc Thất, người mẹ thích nhất là chú Lê.
Chú không hề để ý đến bối phận, đa phần khá gần gũi, dễ tính, tính tình tùy ý tự nhiên.Ít ai quản được chú Lê.Chẳng qua hành trình lúc đó có chút chuyện bất ngờ xảy ra.Sau một trận mưa lớn như thác đổ, chú Lê bị thương ở chân vì giúp đưa vật tư tiếp tế cho thôn dân địa phương.Đó cũng là lần đầu tiên Hoắc Tiểu Lục biết cũng có người khiến chú Lê của nó phải sợ.Lần đó, nhà họ Hoắc trực tiếp cho trực thăng đến tận nơi đón người.Hoắc Tiểu Lục nhìn người đàn ông mà đến cả cha nó cũng phải ngoan ngoãn kêu là chú Hai bước xuống từ trên trực thăng, nó lặng lẽ lui về phía sau.Trong ấn tượng của Hoắc Tiểu Lục, Hoắc Uẩn Khải luôn là người trầm tĩnh.Người bên ngoài gọi hắn là Nhị gia hoặc là Hoắc tổng.Khí chất uy nghiêm đó như bẩm sinh đã có trên người gia chủ nhà họ Hoắc.Ấn tượng đầu tiên về trách nhiệm và hình tượng của một người đàn ông trưởng thành trong lòng Hoắc Tiểu Lục không phải là từ cha ruột của nó, cũng không phải từ chú Lê, mà là từ Hoắc Uẩn Khải.Lúc nhỏ, do Lê Phi Phàm dạy bậy bạ, nó thật sự gọi Hoắc Uẩn Khải là anh, cũng từng gọi hắn là chú.Lúc lớn hơn chút, không cần ai dạy, nó cũng không gọi như vậy nữa.Mặc dù Hoắc Uẩn Khải chưa từng có ý kiến gì với cách gọi của nó.Người duy nhất trong nhà họ Hoắc dám ngày ngày lớn tiếng gọi "Hoắc Uẩn Khải, họ Hoắc, là Hoắc Nhị gia" chỉ có chú Lê của nó mà thôi.Giống như lần này chú ra ngoài nên bị thương chân.Nó thấy rõ ràng chú có vẻ rất sợ bị trách mắng.Nhưng vừa thấy Hoắc Uẩn Khải tới, Lê Phi Phàm bèn không chút kiêng dè giơ tay về phía hắn đòi ôm.Đến khi Hoắc Uẩn Khải cúi người, ôm anh lên.Anh lập tức thản nhiên dựa vào bả vai hắn, mềm giọng nói: "Thật xin lỗi, đã để anh phải lo lắng.”Sau đó anh bị mắng vài câu hời hợt, sau đó được đưa đi.Lúc đó, Hoắc Tiểu Lục vẫn chưa hiểu lắm.Nhưng nó vẫn nhớ lời mẹ nó từng nói."Chú Lê của con cưng chiều con là do anh ấy thật sự thích con, nhưng con phải luôn nhớ rằng, Hoắc Nhị gia mà có nuông chiều con thì phần lớn là do ngài ấy yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.”"Là sao ạ?" Lúc ấy, Hoắc Tiểu Lục mờ mịt hỏi.Mẹ nó xoa đầu con trai một cái, nói: "Người thừa kế của nhà họ Hoắc cũng không dễ làm như vậy đâu, con không làm được thì vẫn còn có người khác, nhưng đối với Nhị gia mà nói, chú Lê của con mới là quan trọng nhất.
Chú Lê của con rất tinh tế, anh ấy không muốn con còn nhỏ đã đánh mất tuổi thơ nên năm nào cũng đưa con đi khắp nơi, coi như con may mắn.
Bây giờ con còn nhỏ vẫn chưa cần hiểu, chờ lớn lên ắt sẽ tự hiểu, không ai có thể nói chính xác được tương lai, sau này lớn rồi thì tự mình lựa chọn con đường con muốn đi là được.”Lớn lên là như thế nào?Hoắc Tiểu Lục không hiểu.— — — Hoắc Tiểu Lục muốn lớn nhanh một chút.Nhưng khi ngày càng trưởng thành, nó mới cảm thấy lúc còn nhỏ tốt hơn.Từ khi qua mười tuổi, nó đã hoàn toàn mất quyền lợi đi chơi khắp nơi.Nó cần học rất nhiều thứ.Lúc đó nó mới hiểu được, mẹ nó nói chú Lê thật sự thương nó là như thế nào.Trước mười tuổi, mọi chuyện là do chú Lê của nó làm chủ, nhưng sau khi nó mười tuổi, ai cũng không làm chủ được.Bởi vì Hoắc Uẩn Khải đích thân dạy dỗ nó.Thư phòng của Hoắc Uẩn Khải là nơi mà trước giờ không ai có thể tùy tiện bước vào.Nội thất trong này đều là gỗ sẫm màu, mấy kệ sách kê dựa vào tường và thảm lót cũng sẫm màu.Lần đầu tiên Hoắc Tiểu Lục đánh nhau với người ta, bị gọi vào trong này đứng, nó sợ đến mức không dám thở mạnh.Thật ra thì tuổi tác của người đàn ông đang ngồi phía sau bàn cũng không lớn bao nhiêu, nhưng Hoắc Tiểu Lục dám đối chọi với cha ruột, khiến toàn bộ Ngọc Kinh Viên náo loạn lại không dám hó hé một câu ở đây."Sao lại đánh nhau với người ta?" Hoắc Uẩn Khải bình tĩnh hỏi.Hoắc Tiểu Lục đang đứng trước bàn sách run lên một cái, ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Bởi vì bọn họ ăn hiếp bạn học.”Hoắc Uẩn Khải dựa vào ghế: "Con cảm thấy mình có làm đúng không?”"Con...!Con...”Hoắc Tiểu Lục vốn cảm thấy mình đã làm đúng, nhưng dưới loại áp lực như thế này, nó hoàn toàn không dám nói gì.Nó để tay trước người, đứng không yên.Hoắc Uẩn Khải liếc nó một cái, nói: "Đừng có học theo ba con, người ta nhìn thoáng qua là đã chột dạ.”Hoắc Tiểu Lục chắp hai tay ra sau lưng ngay tại chỗ, đoán có lẽ trước đây ba nó cũng bị la không ít lần.Nó cúi thấp đầu bĩu môi, còn len lén liếc ra cửa.Hoắc Uẩn Khải gõ chiếc bút máy trong tay xuống bàn một cái, không hề nhìn nó, nhưng ánh mắt lại lướt qua đỉnh đầu nó, nói: "Đừng nhìn nữa, bản thân chú Lê của con cũng chẳng vừa, gặp chuyện như thế này chắc chắn sẽ dạy con phải đánh lại.”Hoắc Tiểu Lục kinh ngạc há hốc miệng, ngẩng đầu lên nhìn hắn.Ý là “sao ngài biết”?Hoắc Uẩn Khải: "Đánh nhau chưa chắc là sai, nhưng nếu đánh xong mà không xử lý tốt hậu quả, vậy đánh nhau sẽ thành “có vấn đề”.”Đúng lúc này, có người gõ cửa thư phòng.Ánh mắt Hoắc Tiểu Lục sáng lên.Lê Phi Phàm bưng một ly cà phê đi vào, lúc đi ngang qua người nó còn nhỏ giọng nói: "Ra ngoài đi.”Hoắc Tiểu Lục biết mình được cứu rồi.Hoắc Tiểu Lục vô cùng vui mừng vì chuyện này, nhưng nó không biết sau khi nó rời đi, Lê Phi Phàm tùy ý đặt ly cà phê lên bàn, không hề xin tha giúp nó mà chỉ nói: "Bây giờ sao nó hiểu được mấy đạo lý kia của anh cơ chứ, không thua người ta đã là may mắn lắm rồi.”Tiếp đó anh bị Hoắc Uẩn Khải kéo ngồi lên đùi.Hắn nắm tay anh nói: "Vậy em để cho nó đi đánh lại, đánh không thắng được thì em đi đánh giúp nó à?”Lê Phi Phàm xoay người ôm hắn.Anh đưa tay sờ sờ tóc gáy của Hoắc Uẩn Khải, nói: "Nhưng anh cũng đừng hung dữ như vậy, em thấy Hoắc Tiểu Lục sợ anh lắm đó.”"Vừa rồi tôi còn chưa nặng lời với nó." Hoắc Uẩn Khải ôm anh nói.Bọn họ thân mật tán gẫu.Vào một buổi chiều mùa hè, trước cửa sổ.Cà phê đã nguội từ lâu.Lúc đó, Hoắc Tiểu Lục vẫn còn chưa hình dung được mối quan hệ chặt chẽ chỉ tồn tại giữa Hoắc Uẩn Khải và Lê Phi Phàm.Sau này nó phải đến phòng sách thường xuyên hơn, nhưng nó phát hiện, phòng sách vốn luôn là nơi quan trọng lại có thể thường xuyên thấy đồ của Lê Phi Phàm trong đó.Nào là đồng hồ đeo tay, áo sơ mi, còn có giấy note của anh.Nhất là có một lần, Hoắc Tiểu Lục vô tình thấy được người giúp việc thu dọn bên trong.
Trong phòng như vừa bị gió lớn thổi qua vậy, nghiên mực, văn kiện gì đó đều bị ném đầy đất.
Phản ứng đầu tiên của nó là hai người họ đánh nhau.Người giúp việc cũng không lấy làm lạ, cười nói: "Cậu Lê thường xuyên quậy phòng sách của Nhị gia.”Trong suy nghĩ của riêng nó, hai người này thường xuyên đánh nhau.Hoắc Tiểu Lục còn cố ý đi hỏi Lê Phi Phàm.Kết quả là nó nhận được một tiếng ho khan lúng túng và một cái vỗ đầu.Lê Phi Phàm nói: "Không nên hỏi thì đừng có hỏi.”Mặc dù Hoắc Tiểu Lục vẫn không hiểu lắm, nhưng sau đó, nó thấy cái phòng sách đó cũng không đáng sợ như nó vẫn tưởng.Dù sao thì chú Lê của nó vẫn thường đập phá đồ đạc bên trong mà.— — — Lúc ở nhà, Hoắc Tiểu Lục vẫn còn