Ban ngày cô có chút mơ màng choáng váng, nhưng đến buổi tối Lâm Vy lại không ngủ được, cô nhắm mắt lại lắng nghe tiếng sóng biển, phải đến gần rạng sáng mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết cô đã ngủ được bao lâu, Lâm Vi vẫn đang mơ mơ màng màng đã bị người đánh thức, vừa mở mắt ra thì thấy hai ngón tay của Minh Minh đang kéo chóp mũi của cô lên.
Lâm Vy quay đầu nhìn sang hỏi: “Hai đứa đang làm gì thế?”Thấy mẹ thức rồi, Minh Minh có chút xấu hổ rút tay lại nói: “Bố nói sắp đến giờ ăn cơm rồi, mẹ ơi, mẹ lười quá, bọn con gọi to như vậy cũng không dậy.
”Lâm Vy ngồi dậy hỏi: “Vậy nên con muốn làm cho mẹ một cái mũi lợn sao?”Thằng bé cười hì hì hai tiếng, giả vờ như không hiểu mẹ mình đang nói gì.
Trong lòng Lâm Vy có chút muốn cười, cô vươn tay xoa đầu của con trai.
Chỉ là bây giờ đang là mùa hè, Minh Minh lại là đứa trẻ vô cùng nghịch ngợm, chạy đi chạy lại rất dễ toát mồ hôi.
Hơn nữa ở trên thuyền, chuyện gội đầu tắm rửa cũng không phải rất phương tiện, tối qua thằng bé cũng không gội đầu nên lúc này tóc vuốt cũng không được mượt lắm, còn có chút bết dính.
Lâm Vy cũng không có ý chê bai con trai, trong lòng cô suy nghĩ sau khi về đến nhà thì cả nhà phải tắm rửa một cái cho đã đời.
Vừa nghĩ đến đây thì Tông Thiệu dẫn Thụy Thụy đi mua cơm đã trở lại, thấy cô ngồi dậy thì lên tiếng hỏi: “Em dậy lúc nào thế?”“Vừa mới ngủ dậy.
” Lâm Vy ngáp một cái, kinh ngạc hỏi: “Hai bố con anh cùng nhau đi ra ngoài?”Lần cuối cùng Tông Thiệu trở lại Thạch Thành là hai năm trước, lúc đó hai đứa nhỏ mới vừa tròn một tuổi, vẫn chưa biết nhận người.
Mặc dù