Lâm Vy biết tâm trạng mấy ngày nay của bản thân không được tốt, trong đó cũng là do đi tàu say sóng, nhưng càng nhiều là vì lo lắng về giấc mộng mà mình đã mơ thấy.
Những cảm xúc này, cô cho rằng bản thân đã che giấu rất kỹ nhưng lại không ngờ hai đứa con lại nhận ra được.
Cô cố nén nước mắt nơi khóe mắt, vươn tay bóp má hai đứa con trai, cười nói: “Mẹ không sao đâu, sẽ nhanh khỏi thôi.
”Trong khi mấy mẹ con họ nói chuyện thì Tông Thiệu đã đặt hộp cơm lên cái bàn cạnh giường của Lâm Vy, mở nắp ra.
Bữa sáng cũng là cháo, thêm mấy miếng trứng muối và một ít dưa chua, trong đó còn có món dưa chuột muối mà Lâm Vy đã ăn tối hôm qua.
Ngoài ra, Tông Thiệu còn lấy thêm cả bốn cái bánh bao, chúng được đặt trong hộp cơm Thuy Thụy đang cầm.
Nhân bánh bao có hai loại là dưa chua và cơm, nhân cơm tương đối cay, hai đứa nhỏ lại không biết ăn cay, cho nên anh đã đưa cho mỗi đứa một cái bánh bao có nhân dưa chua, sau đó lại đưa cái bánh có nhân cơm cay cho Lâm Vy.
Thực ra, lúc này Lâm Vy vừa buồn ngủ, vừa chóng mặt, cô cũng không muốn ăn, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của con trai, cô vẫn vươn tay cầm lấy bánh bao, cắn hai miếng.
Nhìn thấy mẹ mình cầm lấy bánh bao ăn, Thụy Thụy cũng cảm thấy yên tâm, cầm bánh bao ăn càng còn hăng hái hơn.
Nhìn thấy phản ứng này của Thụy Thụy, đôi mắt Lâm Vy hơi nóng lên, mặc dù mấy ngày nay cô không ngừng tự nói với bản thân rằng vẫn chưa đến mức tuyệt vọng nhất, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà cảm thấy lo sợ.
Nhưng bây giờ, cô không còn thấy sợ như vậy nữa, cuộc sống của cô còn chưa đi đến ngõ cụt.
Nghĩ vậy, sau khi Lâm Vy ăn hết một cái bánh bao cay, lại