"Hai đồng một cái, phiếu gạo hai lạng, phiếu thịt một lạng."
Dương Gia Nghi hít hà một hơi.
Má ơi, đắt quá!
Trong mình cô vốn dĩ chẳng có tiền, khi đăng kí xuống nông thôn thì được trợ cấp mười đồng và mười tờ phiếu gạo, mỗi phiếu một cân.
Giờ chỉ ăn một cái bánh bao mà đã phải mất hai đồng rồi, còn cần thêm phiếu gạo và phiếu thịt.
Nói nữa, cô cũng chẳng có tờ phiếu thịt nào.
Cuối cùng, Dương Gia Nghi bất đắc dĩ quay đi trong cái nhìn soi mói của người bán hàng.
Đến chỗ không người, Dương Gia Nghi lấy cái bánh bao không nhân ra.
Tuy không có thịt nhưng vị lại hơi ngọt, không khó ăn lắm.
Vả lại nó cũng rất lớn, đường kính bằng bàn tay cô nên Dương Gia Nghi được một bữa no căng mà vẫn còn dư nửa cái.
Dương Gia Nghi để nó vào lại trong rương, định chiều tối đói thì ăn tiếp, như vậy cô có thể tiết kiệm được tiền và phiếu rồi.
Vỗ về chiếc bụng hơi nhô lên của mình, cô lấy bình nước ra, uống một ngụm rồi quay về toa tàu.
Như vậy là xong bữa trưa rồi.
Cả buổi chiều, Dương Gia Nghi nằm trên giường, trong đầu lại liên hệ với bé Ba để cùng nhau làm nhiệm vụ số 2.
Kết quả không bất ngờ lắm, đoạn văn chẳng được đánh giá cao, chỉ nhận về 1 điểm.
Đánh giá sơ bộ của hệ thống là: dùng từ quá phù hoa, không chân thực, không diễn tả được nét riêng của nhân vật.
Vạn sự khởi đầu nan nên Dương Gia Nghi không nản lòng.
Dù kết quả tệ nhất thì mỗi lần cô vẫn có thể nhận về 1 điểm.
Thời gian Dương Gia Nghi nằm trên giường, ba người còn lại trong toa tàu cũng im lặng.
Có vẻ cả ba đều có gia cảnh khá giả nên một ngày ba bữa đều thấy họ đi mua đồ ăn ngon.
Thái Hồng Loan tuy có tính tiểu thư nhưng cô ta không phải kẻ ham thích gây sự, hơn nữa lại có Thái Hồng Cảnh trông chừng nên chẳng xảy ra xích mích gì.
Dương Gia Nghi và ba người bọn họ chơi trò nước sông không phạm nước giếng, ai lo phận nấy.
Đến tối, nhiệt độ giảm xuống thấp, Dương Gia Nghi cảm thấy lạnh lẽo.
Trong toa tàu chẳng có chăn, cô cũng không đem theo, chỉ đành mở bọc quần áo nhỏ của mình rồi mặc vào thêm vào lớp quần áo, sau đó thì lấy vải quấn chặt bàn chân và bàn tay.
Cũng may khi chuẩn bị hành lý, Dương Gia Nghi đã chọn những bộ quần áo thu đông.
Dù chúng cũ mèm nhưng vẫn đủ độ dày, đủ để cho cô giữ ấm.
Đương nhiên, đây là nói hiện tại, chứ sang tháng mười trở đi, vào mùa đông thì cô phải nghĩ cách mua được quần bông và áo bông.
Chứ nếu vẫn sử dụng mớ đồ này, cô sợ mình chưa chết vì đói thì đã chết vì lạnh.
Từ ngoài nhìn vào, trông Dương Gia Nghi khá lôi thôi.
Cô chẳng quan