Bên này Dương Gia Nghi bị hệ thống Tổng làm cho đau đầu nhức óc.
Bên kia, cha dượng và mẹ của nguyên chủ đã phải cuống cuồng lên.
Chuyện là buổi sáng, sau khi dậy mà chẳng thấy bữa sáng đâu, cha dượng và mẹ Dương Gia Nghi lập tức phát hiện điều bất thường.
Cùng lúc đó họ thấy được lá thư cô để trên bàn.
Hai người tức tối, nghiến rắng nghiến lợi chạy qua sân ga, nhưng chuyến tàu hoả đó đã đi mất dạng từ lâu rồi.
Đây là năm đầu tiên thực hiện chiến dịch "Lên núi, xuống làng" nên chính quyền thực hiện rất nghiêm ngặt.
Nếu Dương Gia Nghi chưa đăng kí, họ có thể tranh thủ thời gian cho cô lập gia đình, nhưng nếu đăng kí rồi thì nhất định phải đi, ai cũng chẳng thể sửa đổi.
Dã tràng xe cát biển Đông, thời gian qua hai người họ tốn công tốn sức móc nối với Dương Tiền, nay mọi thứ bị đổ xuống sông xuống biền hết rồi.
Sính lễ không có!
Cơ hội lên chức cũng bốc hơi luôn!
Cha dượng tức quá, ông ta quay sang tát mẹ Dương Gia Nghi một cái rõ đau.
"Tao nói với mày rồi, đi ra đi vô trông chừng nó mà mày dám để nó chạy mất! Đồ cái thứ ăn hại này!"
Mẹ cô bụm mặt, bà ta cũng chẳng vừa, gân giọng gào lên: "Ai biết con quỷ nhỏ sẽ chạy chứ! Ông đoán được sao?"
Cha dượng đương nhiên chẳng đoán được, nếu ông ta mà đoán được thì Dương Gia Nghi đâu có đi dễ dàng như vậy.
Có điều bây giờ phải có người hứng chịu cơn nóng giận của ông ta.
Vậy là ông ta nắm lấy bộ tóc vừa đen vừa dài của mẹ Dương Gia Nghi mà vật xuống, đánh tới tấp.
Mà vợ ông ta cũng chẳng hiền, bà ta bị đánh đau thì quơ tay cào mặt ông chồng già, trong nháy mắt mà mặt ông ta đã bị cào mấy đường thật sâu, máu me bê bết.
Hai người càng đánh thì cơn nóng giận càng bùng lên, càng đánh thì càng hung hãn.
Đứa con trai duy nhất nay mười hai tuổi chỉ dám đứng nấp sau cánh cửa phòng ngủ, chẳng dám ra can hay gọi người.
Đến khi cảnh sát đến thì cả hai bên đều đánh mệt, đầu bù tóc rối, máu vương khắp nơi.
Chuyện tưởng chừng sẽ dừng lại ở đây, nhưng không.
Dương Gia Nghi chạy trốn đồng nghĩa với việc hai người họ đắc tội với Dương Tiền.
Mà thời gian này lại là lúc Dương Tiền có quyền lực nhất.
Hắn ta chỉ làm một vài động tác nhỏ đã có thể khiến cho cha dượng và mẹ của Dương Gia Nghi nếm mùi đau khổ.
Âu cũng là quả báo của hai vợ chồng này, cho những gì mà họ đã gây ra cho cô gái nhỏ.
Dương Gia Nghi không biết sau khi mình đi thì xảy ra chuyện lớn như vậy.
Nếu như cô biết thì cũng cười cho qua, đây đều là ác giả ác báo, chẳng đáng đồng tình.
Xem như là cô trả thù thay cho nguyên chủ vậy.
Bình minh ló dạng ở chân trời, đoàn tàu ghé vào sân ga kế tiếp.
Dương Gia