Hôm sau, trời chưa sáng mà cả thôn đã bừng tỉnh, ai ai cũng háo hức, lao động cực nhọc một năm trời cũng chỉ chờ đến thời khắc này.
Phân lương nha!
Nhà nào có xe đẩy thì đẩy ra, những nhà khác không có thì xách theo bao tải, huy động hết trai tráng trong nhà.
Người ta đứng đầy bãi đất trống của thôn.
Họ không lớn tiếng ồn ào, cũng không nhỏ giọng khiến âm thanh xì xào làm xáo trộn một góc trời.
Đám thanh niên trí thức đã được thông báo trước, đang đứng nép vào một góc.
Thỉnh thoảng có mấy ánh mắt của đám cô dì chú bác quét qua.
Có người làm lơ, có người ngẩn lưng ưỡn ngực ra vẻ kiêu ngạo, cũng có người nhút nhát sợ sệt mà co rúm, muôn màu muôn vẻ.
Sắp vào đông rồi, chỗ này lại là vùng núi nên không khí lạnh hơn nơi khác rất nhiều.
Từng cơn gió thổi nhẹ qua, vậy mà như cắt da cắt thịt.
Không khí từ lổ mũi người phả ra, như làn khói nhanh chóng bốc lên, rồi tan mất.
Vào những lúc như thế này, điều kiện gia đình rất quan trọng.
Dương Gia Nghi bọc tận ba lớp.
Trong cùng là một bộ quần mỏng bình thường, lớp giữa là áo bông quần bông, ngoài cùng là bộ đồ cũ mèm rách nát.
Cô gái nhỏ không đội nón mà quấn khăn quanh cổ, đeo bao tay, chân đi giày, ấm từ đầu đến chân chỉ có khuôn mặt là không được bảo vệ, khiến nó trông càng trắng.
Thái Hồng Loan, Thái Hồng Cảnh và Trần Vệ Dân còn đỡ.
Nhóm người này gia cảnh khá giả, cũng mặc trên người mấy lớp vải dày.
Riêng La Tiểu Vi là nghèo túng nhất.
Bốn vị nữ thanh niên trí thức mới tới, ngoài La Mẫn, đều trông khá hơn cô ả rất nhiều.
Đỗ Trung để ý La Tiểu Vi lâu như vậy, cả tháng nay lại chạy ngược chạy xuôi xum xuê, thấy người thương ra vẻ tội nghiệp thì đau lòng lắm, hung hăng liếc về phía nhóm thanh niên trí thức.
Mấy người này làm sao vậy? Không thấy Tiểu Vi đã bị đông lạnh đỏ hết cả tay hay sao? Cùng là thanh niên trí thức mà lại không biết giúp đỡ nhau gì cả.
Gã mắng thầm trong lòng, định bụng lát nữa về nhà lục tìm cái áo nào dày dày một chút để đưa cho người thương.
Gió cộng thêm sương thì độ lạnh gấp đôi.
Khi mà đoàn người sắp chịu không nổi nữa, mặt trời xuất hiện ở đàng xa.
Nó dâng lên từ từ khiến màu đỏ hồng như nhuộm đỏ cả một vùng trời.
Đội trưởng lúc này mới khoan thai đi đến, tay cầm cái loa.
Kế toán của thôn theo sau, trong ngực cũng ôm một đống sổ sách.
Tiếp đến là một đám thanh niên trai tráng của thôn gánh lương thực từ kho ra, con heo rừng xui xẻo cũng nằm trong số đó.
Đội trưởng tằng hắng một tiếng, mọi người lập tức giữ im lặng, chăm chú lắng nghe.
Ánh sáng mặt trời đã chiếu rọi xuống, xua tan bóng tối, nhờ vậy mọi người mới nhìn rõ nét mặt của đội trưởng.
"Tôi không nói nhiều, cũng như năm trước, ai nghe tên mình thì tiến lên nhận