Bách Lý Hồng mới sáng sớm tinh mơ, mặt trời chưa kịp mọc thì đã xuất hiện ở biệt thự lôi kéo Dĩnh Dĩnh đi trung tâm thương mại mua quần áo mới.
“Đại tỷ à! Cậu không cần phải nhất thiết mới sáng sớm đã đến kéo tôi đi mua quần áo vậy chứ, tôi còn chưa kịp ăn sáng nữa.” Dĩnh Dĩnh giọng bất mãn than thở.
“Hiếm lắm mới có thời gian rảnh nên rủ cậu đi mua quần áo mới.” Bách Lý Hồng tinh thần đang vô cùng sảng khoái.
Dĩnh Dĩnh lúc này đang nhìn chăm chú cái ghế dài trong cửa hàng, xem ra có thể ngồi đó ngủ một lát chờ Bách Lý Hồng.
“Đây là thiết kế mới nhất trong tháng này thưa cô.” Giọng nói nhẹ nhàng êm tai của nhân viên cứ vang vang bên tai của Dĩnh Dĩnh.
“Dĩnh Dĩnh cậu mau mau mở mắt ra nhìn xem, cái đầm này có hợp với mình không?”
Dĩnh Dĩnh đang ngồi trên chiếc ghế dài nhắm mắt định thần thì buột phải mở mắt ra để xem.
Thật sự trong khoản về thời trang Dĩnh Dĩnh mù tịt không hề hiểu biết gì cả.
Ban đầu khi xuyên tới đây cô đều lựa chọn những quần áo đơn giản nhất của nguyên chủ để mặc.
“Rất đẹp! Chiếc đầm màu hồng phấn này rất hợp với nước da của cậu.” Dĩnh Dĩnh bây giờ chỉ muốn nhanh nhanh làm hài lòng Bách Lý Hồng.
Nhưng thật sự chiếc đầm này rất hợp với Bách Lý Hồng.
“Sắp đến cuối năm rồi, sẽ có rất nhiều buổi tiệc ở công ty cần tham gia.
Cậu bây giờ đã là vợ của chú nhỏ mình, nên chắc chắn chú ấy sẽ dẫn cậu cùng đi tham dự tiệc! Cho nên mình mới tốt bụng đưa cậu đi mua sắm, cậu mau mau lại chọn đi.”
“Yên tâm! Bách Lý Vũ sẽ không đưa mình theo đâu.” Dĩnh Dĩnh lại nhắm mắt chắc nịch nói.
Buổi chiều Dĩnh Dĩnh lại tiếp tục đến lớp học trà đạo, hôm nay đã là ngày thứ 3 cô đến đây học.
Dĩnh Dĩnh cũng đã hiểu sơ sơ về các thuật ngữ dùng trong khi pha trà.
Nhờ sức mạnh cùng hào quang của cái mác em gái họ của Bách Lý Vũ cho nên những học viên ở đây ai cũng thân thiện với cô.
Dĩnh Dĩnh cũng rất nhanh đã hoà hợp được với nơi đây, ít ra cô đã không còn khó chịu bài xích khi đến đây nữa.
Thử cảm nhận lại thì nơi đây làm cho cô có cảm giác rất hoài niệm và tập sống chậm lại.
Nói chuyện nhiều với các học viên nữ cô mới biết bọn họ đến đây học 100% đều là vì ngắm Dương Hạc Hiên đẹp như hoa kia.
Hai tuần nữa lại nhẹ nhàng êm đềm trôi qua.
Kể từ lần nghĩ dưỡng ở nông trại về Dĩnh Dĩnh cũng đã lâu không thấy Từ Mộng Khiết xuất hiện nữa, mặc dù cô ta sống chung nhà với cô.
Ở sau biệt thự có một căn nhà nhỏ dành cho người giúp việc ở, Dĩnh Dĩnh rất ít khi ra sau đó.
Mà ban ngày Từ Mộng Khiết đi làm đến chiều mới về.
Còn một tháng nữa là đến năm mới rồi.
Năm nay là năm đầu tiên cô đón năm mới ở thế giới này.
Ngồi trên xe đến lớp học dạy làm bánh Dĩnh Dĩnh nhìn điện thoại xem lịch đếm ngày.
vậy là tết tây xong không đến 10 ngày thì sẽ là tết nguyên đán.
Khi đi trên xe Bách Lý Vũ thường tập trung tinh thần vào máy tính xách tay để làm việc, còn nếu không có việc gì thì sẽ nhắm mắt dưỡng thần.
Nam chính trong quyển truyện ngôn tình nào, tính cách cũng sẽ như vậy, không lạnh lùng thì cũng ít nói, vô lý và khó chiều.
Dĩnh Dĩnh sớm cũng đã quen nên vô cùng im lặng không gây ồn ào.
Dĩnh Dĩnh suy nghĩ nếu biết vậy ngày xưa cô đã lựa chọn những quyển truyện có nam chính vô cùng ấm áp để đọc rồi.
Ở lớp học làm bánh Dĩnh Dĩnh cũng đã làm quen khá nhiều bạn bè mới, nhưng người cô thân thiết nhất là cô gái tên An An, có lẽ xuất thân của An An từ cô nhi viện nên Dĩnh Dĩnh rất có cảm tình với cô gái này.
Sau những ngày chăm chỉ học làm bánh miệt mài thì hôm nay Dĩnh Dĩnh cũng đã cho ra lò mẻ bánh quy bơ nho đầu tiên tự chính tay cô làm.
Dĩnh Dĩnh trong lòng rất mong chờ kết quả của thành phẩm đầu tiên này.
Cô cẩn thận gói những cái bánh quy này vô những túi giấy thật đẹp, cô muốn đem về nhà cho ông bà cụ Bách Lý nếm thử, chắc chắn họ sẽ rất vui.
Nghĩ đến lúc ông bà cụ vui vẻ ăn những cái bánh quy do chính tay mình tự làm Dĩnh Dĩnh thấy trong lòng rất hạnh phúc.
Ở thế giới này người thật lòng yêu thương và quan