Cả thế giới như ngưng động lại, chỉ còn tiếng động cơ xe chạy băng băng trên đoạn đường núi vắng vẻ quen thuộc này.
Dĩnh Dĩnh ngồi ở ghế lái phụ đã nhắm mắt bất động.
Tuy là đã giả vờ ngủ nhưng cô vẫn cảm nhận được bầu không khí gượng gạo này, không biết hai nhân vật chính đang ngồi đằng sau có cảm nhận giống như cô không.
Nhắm mắt lại với một mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu thì thời gian trôi qua cũng khá nhanh.
Xe đã dừng lăn bánh, tiếng động cơ đã tắt.
Dĩnh Dĩnh đã biết tới nhà rồi, nhưng cô đang phân vân có nên mở mắt ra hay không.
“Cảm ơn tổng giám đốc đã cho tôi đi nhờ xe.” Giọng nói trong trẻo mang theo vài phần mệt mỏi của Từ Mộng khiết vang lên.
Thời gian chậm chậm trôi qua, Dĩnh Dĩnh vẫn không nghe thấy Bách Lý Vũ đáp lại Từ Mộng Khiết.
Nói cảm ơn xong Từ Mộng Khiết nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, theo lối mòn nhỏ bên hông biệt thự đi ra phía sau căn nhà nhỏ.
“Còn không chịu xuống xe, muốn giả vờ ngủ đến khi nào.” Bách Lý Vũ mất kiên nhẫn lên tiếng.
Dĩnh Dĩnh nghe xong liền giật mình, Bách Lý Vũ biết cô đang giả vờ ngủ sao? Anh ta nhìn ra sao? Anh ta phát hiện được từ khi nào? Anh ta tinh mắt vậy sao?
“Đã đến rồi sao.” Dĩnh Dĩnh mở mắt, giả bộ ngáp ngáp vài cái sau đó mở cửa bước xuống xe.
Ngồi ở trên xe gần cả tiếng đồng hồ chỉ với một tư thế cho nên bây giờ Dĩnh Dĩnh cảm thấy ê ẫm cả người.
Cô ưỡn vai vài cái để giãn gân cốt nãy giờ bị tê cứng, lúc nhìn sang bên trái thì vô tình thấy Bách Lý Vũ vẫn chưa đi vào nhà còn đang đứng sững sờ ở đó nhìn cô.
Dĩnh Dĩnh bỗng cảm thấy chột dạ bèn biện minh: “Có lẽ hôm nay nhào bột quá nhiều nên mất sức, cho nên tôi mới ngủ quên như vậy.”
Bách Lý Vũ không nói gì sau những lời biện minh của Dĩnh Dĩnh.
Đứng nhìn Dĩnh Dĩnh một hồi lâu Bách Lý Vũ bị túi giấy cô đang ôm trên tay thu hút nên thuận miệng hỏi: “Đó là gì?”
Dĩnh Dĩnh thấy ánh mắt của Bách Lý Vũ đang nhìn túi bánh quy bơ trên tay mình thì vội trả lời: “Là bánh quy, do chính tay tôi làm.” Cô đưa túi bánh quy lên nhìn mỉm cười đắc ý.
Thấy gương mặt cô đắc ý như vậy, Anh bất chợt nở ra một nụ cười nhếch mép, trong lòng không tự chủ muốn trêu chọc cô một chút.
Anh đi ngang qua cô sau đó tự nhiên giật lấy túi bánh quy cô đang cầm trong tay rồi thong thả đi vào nhà, bỏ lại Dĩnh Dĩnh đanh đứng phía sau hét lớn.
“Anh lấy bánh của tôi làm gì?” Dĩnh Dĩnh thấy hành động kỳ lạ của anh thì vội chạy theo sau.
“Vào nhà thôi.”
“Trả bánh cho tôi, anh cũng đâu có ăn thì lấy lấy làm gì?”
Vào bên trong nhà Dĩnh Dĩnh và Bách Lý Vũ cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách uống trà cùng ông bà cụ Bách Lý.
Ông bà cụ Bách Lý rất thích uống trà, Dĩnh Dĩnh nghĩ người già nào chắc cũng có sở thích như vậy.
Dĩnh Dĩnh cũng đã giật lại túi bánh quy của mình, sau đó mở ra mời ông bà cụ nếm thử, nhưng mà điều mà cô không ngờ tới là Bách Lý Vũ ngồi bên cạnh cô cũng đưa tay lấy bánh nếm thử.
À không phải là thử nữa, anh ta là người ăn nhiều nhất.
Không phải trong truyện miêu tả Bách Lý Vũ ghét ăn ngọt sao.
Buổi tối hôm nay do tâm trạng tốt cho nên Dĩnh Dĩnh đã ăn quá nhiều, kết quả bây giờ bụng hơi khó tiêu, bình thường cô cũng ăn nhiều như vậy, tại sao hôm nay lại bị như vậy.
Dĩnh Dĩnh mặt nặng nề ôm bụng đi ra khỏi nhà vệ sinh, nằm dài trên giường.
Thấy sắc mặt của Dĩnh Dĩnh cau có khó chịu khác bình thường Bách Lý Vũ thắc mắc hỏi cô: “Khó chịu ở đâu sao?”
Dĩnh Dĩnh gật đầu, “Ừm, bụng tôi, chắc là bị khó tiêu rồi.”
“Từ ngày mai hãy ăn ít lại.” Bách Lý Vũ cảm thấy bản thân dạo này thật lạ lùng, không biết từ khi