Nhìn hai dòng tin nhắn song song với nhau, Thịnh Gia Nam: "..."
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Giang Trì đang nhìn mình, khóe miệng là nụ cười nhợt nhạt, không khó khiến người khác nhận ra hắn đang sung sướng.
"Tự nguyện làm con dâu nuôi từ bé của tôi à?" Giang Trì chậm rãi lặp lại như thưởng thức, trong giọng nói tràn ra ý cười, "Có chuyện tốt vậy sao?"
Thịnh Gia Nam: "..."
Lúc nhỏ vì Giang Trì đi đâu cũng dắt theo cậu, khi đó Thịnh Gia Nam còn bé, khuôn mặt vừa đẹp vừa đáng yêu, bởi vậy hai người đến chỗ nào cũng bị trêu vài câu, Giang Trì lại dẫn cô dâu nhỏ đến rồi.
Nhưng hồi ấy Giang Trì chỉ là một đứa bé, căn bản không hiểu nó có ý gì, gần như không còn nhớ rõ những chuyện ấy nữa.
Sau khi lớn lên hiếm khi nghe thấy kiểu đùa này, lần duy nhất bị nói như vậy là vào năm cấp ba.
Nhưng độ chú ý của bọn họ luôn rất cao, có người nói hươu nói vượn là chuyện bình thường, Thịnh Gia Nam không để trong lòng.
Thấy cậu trả lời vậy Cố Phán Ngữ cũng không nói nữa, rất nhanh đã kết thúc đối thoại.
Nhưng Lăng Mạc lại nhắn vào nhóm ba người.
【 Lăng Mạc: Có ai không? 】
【 Lăng Mạc: [ lặng lẽ thăm dò.jpg]】
【 Giang Trì: Có việc mau nói 】
【 Lăng Mạc:...】
【 Lăng Mạc: Cậu không sao chứ? 】
【 Giang Trì: Tôi thì có chuyện gì được? 】
Lăng Mạc thấy Giang Trì nhắn vậy liền biết Thịnh Gia Nam đã dỗ hắn được tám phần rồi, vì thế thanh thản gửi đi một tấm ảnh.
Thịnh Gia Nam ấn xem ——
【 Tường tường, tin tức mới nhất! Chuyện Thịnh Gia Nam hẹn hò, Giang Trì hoàn toàn không biết! Nhưng hiện giờ cậu ấy đã đi tìm Thịnh Gia Nam rồi! Nghe nói Giang Trì cực kỳ tức giận, sắc mặt xanh mét, các bạn học gần đó mau báo cho nữ sinh kia chạy mau!!! 】
Thịnh Gia Nam: "..."
Thì ra là như vậy.
【 Lăng Mạc: @Giang Trì xem tin nhắn rồi nói, cậu chạy đến ăn đồ thừa như vậy thật đáng thương, muốn anh đây mời một bữa căn tin không? 】
【 Giang Trì: Cút xa một chút 】
【 Thịnh Gia Nam: Được rồi, cậu ấy không ăn, đang ở căn tin nào vậy? 】
Tin nhắn hai người hiện lên một trước một sau, Giang Trì dừng lại nghiêng đầu nhìn Thịnh Gia Nam.
Đợi người kia cảm nhận được ánh mắt của mình, Giang Trì giơ tay véo nhẹ gương mặt trắng nõn của cậu: "Thịnh Nam Nam, đừng tưởng tôi không biết cậu cố ý."
Thịnh Gia Nam: "...!Tớ đã gõ xong chữ rồi."
"...!Được." Giang Trì cười nắm tay cậy, "Có lý, vất vả gõ nhiều như vậy thì không thể lãng phí."
Điện thoại vang lên, tin nhắn Lăng Mạc lại gửi đến ——
【 Lăng Mạc: Tớ đang ở căn tin trường, Nam Nam qua đây đi, chúng ta cùng ăn 】
【 Lăng Mạc: @Giang Trì đừng tới, không mời ông 】
-
Thời gian này căn tin không còn gì nhiều, cũng may Thịnh Gia Nam dùng bữa rồi, một mình Giang Trì có thể tùy tiện ăn hai miếng đối phó.
Nếu Thịnh Gia Nam chưa ăn, cho dù có làm to chuyện hắn cũng không để cậu động vào đồ thừa ở đây.
Giang Trì dạo quanh các quầy một vòng, cuối cùng chọn một phần lẩu niêu.
Nhận được lẩu niêu hai người ngồi vào chỗ, Giang Trì múc canh cho Thịnh Gia Nam, còn Lăng Mạc đã không chờ nổi bắt đầu tán phét: "Nam Nam, nữ sinh ăn cơm với cậu hôm nay là ai vậy?"
Cái hay không nói, nói cái dở*.
(P/s: nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích)
Quả nhiên Giang Trì lập tức nhíu mày: "Cậu có phiền không hả."
Thịnh Gia Nam uống sạch canh trên tay Giang Trì, cảm giác ấm áp tràn vào dạ dày: "Đàn chị thôi."
"Tớ đang quan tâm Nam Nam mà?" Lăng Mạc nói, "Rốt cuộc tớ cũng nhìn cậu ấy lớn lên."
Giang Trì như nghe thấy cái gì đang cười lắm, lạnh lùng xuy một tiếng: "Cậu nhìn lớn lên?"
Lăng Mạc: "Sao lại không tính tớ nhìn lớn lên?"
Giang Trì nhìn hắn, biểu cảm hơi không thể tưởng tượng: "Có chuyện gì của cậu đâu? Đừng tự dát vàng lên mặt."
Lăng Mạc: "..."
Lăng Mạc biết Giang Trì thuộc loại đức hạnh gì, cũng chỉ cố ý nói vậy thôi.
Rốt cuộc từ bé đến lớn chỉ cần có người dám đánh chủ ý lên Thịnh Gia Nam, đều sẽ bị con chó nhỏ hung ác này cắn cho chạy té khói.
Bây giờ chó nhỏ trưởng thành rồi, hung ác hơn, căn bản không để người khác có cơ hội đến gần Thịnh Gia Nam.
Lăng Mạc hết nhìn Giang Trì đút từng ngụm canh cho Thịnh Gia Nam, lại nhìn sang Thịnh Gia Nam nói: "Giang Trì, lòng chiếm hữu của ông mạnh quá rồi đấy.
Bây giờ chú dì cũng không tranh nổi, cuộc sống nuôi dưỡng con cái cực khổ cứ thế bị cướp đi rồi."
Thịnh Gia Nam: "..."
Giang Trì lười phản ứng, gắp thịt trong chén cho Thịnh Gia Nam.
Nhìn khung cảnh này, Lăng Mạc không khỏi nhớ đến hồi nhỏ.
Mải mê tưởng tượng, y đột nhiên phát hiện sự chiếm hữu biến thái của Giang Trì dành cho Thịnh Gia Nam đã lộ ra từ bé rồi.
Hồi nhỏ sức khỏe Thịnh Gia Nam không ổn định, nhưng tính cách rất tốt, người lớn lên cũng đẹp, là đứa trẻ mềm mại khiến người lớn cực kỳ yêu thích.
Khi đó bạn bè bên cạnh đều hoạt bát, Lăng Mạc cũng thích vị Thịnh Gia Nam luôn an tĩnh này, muốn làm bạn với cậu.
Nhưng lúc ấy trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện, thấy Thịnh Gia Nam hiền lành lại có sức khỏe cậu không tốt, đâm ra rất thích nhào vào bắt nạt.
Vì thế mỗi ngày Giang Trì đều sắm vai vệ sĩ nhỏ không cho ai đến gần Thịnh Gia Nam.
Có lần đám trẻ con kéo bè kéo cánh chạy đến cười nhạo Thịnh Gia Nam là ma ốm, trong lúc tức giận Giang Trì chạy theo bọn họ lao vào đánh nhau.
Tuy Giang Trì chiếm thượng phong nhưng đối phương đông, có người thấy đánh không lại liền chạy đến muốn đẩy Thịnh Gia Nam.
Trùng hợp lúc ấy Lăng Mạc đứng cạnh cậu, lập tức đứng ra che phía trước rồi bị đẩy ngã.
Y cũng rất nhanh nhẹn bò dậy đánh với tên kia một trận.
Tuy lần đó đánh nhau bị phụ huynh mắng một trận, nhưng thái độ của Giang Trì đối với y đã có nhiều thay đổi, thi thoảng đến tìm hai người chơi không bị từ chối nữa.
Khoảng thời gian ấy bọn họ chơi rất vui, tận đến khi sắp bước vào giai đoạn tiểu học.
Một lần Giang Trì đột nhiên không cho Lăng Mạc gọi Thịnh Gia Nam là Nam Nam nữa.
Mà Lăng Mạc cũng là thằng cứng đầu, nghe hắn nói vậy cứ cố chấp kêu, vì thế hai người liền động tay động chân.
Đó là lần đầu tiên bọn họ đánh nhau.
Sau đấy Thịnh Gia Nam phải gọi mẹ Giang Trì đến khuyên can.
Biết được đầu đuôi câu chuyện, dì Giang rất nghiêm túc phê bình Giang Trì.
Nhưng khi ấy Giang Trì còn cứng hơn Lăng Mạc, cực kỳ kiên định cho rằng Thịnh Gia Nam thuộc về mình, người khác không thể đoạt của hắn, càng không thể gọi Nam Nam.
Dì Giang đau đầu đành phải nói lý, đồng thời giải thích Thịnh Gia Nam chỉ thuộc về chính cậu ấy và gia đình, tuyệt đối không phải của hắn.
Đạo lý lớn rơi xuống làm Giang Trì từ lúc sinh ra không khóc được mấy lần vành mắt đỏ bừng.
Thấy nói không thông, dì Giang đành phải để Thịnh Gia Nam qua an ủi.
Vì thế bạn nhỏ Thịnh Gia Nam ôm lấy bạn nhỏ Giang Trì, vỗ lưng dỗ hắn từng cái một.
Lúc đó bạn Giang Trì thật tủi thân, ôm Thịnh Gia Nam nghẹn ngào: "Mẹ tôi nói, nói, cậu không phải của tôi, a oa ——"
Lần đầu tiên dì Giang thấy Giang Trì khóc thương tâm đến vậy, nói gì cũng không dừng được, cuối cùng vẫn nhờ một câu "của cậu" của Thịnh Gia Nam, Giang Trì mới dần hết khóc.
Khi ấy bà nghĩ bọn họ còn nhỏ, Thịnh Gia Nam lại được thằng bé bảo vệ hết mực thế kia, trẻ con khó tránh khỏi kiểu hành vi này nên không để ý nhiều nữa, kết quả để nó phát triển đến giờ.
-
Lúc cả nhóm sắp ăn xong thì có tiếng chân đi vào nhà ăn, dì phát cơm trả lời quầy hết thức ăn rồi, bước chân kia mới rời khỏi căn tin ở cửa khác.
Lăng Mạc ngẩng đầu, chỉ thấy Sầm Tấn đang nhìn chằm chằm Thịnh Gia Nam, sau khi nhận ra ánh mắt của y thì liếc sang.
Khóe miệng Lăng Mạc trùng xuống, huých huých Giang Trì bên cạnh.
Giang Trì không kiên nhẫn nhíu mày, theo ánh mắt y liếc Sầm Tấn một cái, biểu tình khinh miệt như không thích nhìn người khác.
Nhưng lần này Sầm Tấn khá biết điều, rất nhanh đã rời đi.
Chờ người ra khỏi cửa, Lăng Mạc bừng bừng hứng thú nói: "Này, hai người thấy không? Trên cổ Sầm Tấn toàn là dấu hôn đấy."
Thịnh Gia Nam khựng lại, theo bản năng nhìn lên liền đụng phải ánh mắt Giang Trì.
"Tớ thấy nhiều lần rồi, lần nào đến chơi bóng trên cổ cũng toàn vết dâu tây." Lăng Mạc tám chuyện, "Nghe nói cậu ta ăn cả nam lẫn nữ."
Thịnh Gia Nam nhìn Giang Trì chán ghét bĩu môi, rõ ràng không có hứng thú với mấy việc này.
-
Cơm nước xong xuôi Lăng Mạc không còn việc gì làm, bèn theo Thịnh Gia Nam và Giang Trì về ký túc xá chơi một lát.
Tối qua hai người bạn cùng phòng của họ một tên đi hẹn hò, tên còn lại ở quán net cả đêm, hiện giờ đều đã về.
Trước kia Lăng Mạc cũng