Thịnh Gia Nam mặc đồ ngủ, cài từng cúc áo, xoay người đụng phải ánh mắt thẳng tắp của Giang Trì.
"Sao vậy?" Thịnh Gia Nam đi đến bồn rửa mặt cạnh Giang Trì lấy khăn.
Khóe mắt có thể thấy Giang Trì đang nhìn chằm chằm mình.
Giang Trì không đáp.
Thịnh Gia Nam bất động thanh sắc giặt khăn lau mặt, khăn lông làm mép tóc cậu ướt nhẹp, Thịnh Gia Nam đi đến trước gương, động tác nhẹ nhàng lau hai sườn mũi và khóe môi.
Giang Trì cứ lẳng lặng nhìn.
Làn da Thịnh Gia Nam thật trắng, sau khi mặc đồ đen vào càng thêm rõ ràng, cổ và đôi tay lộ ra ngoài vừa thon vừa đẹp, trắng cứ như phát sáng.
Rửa mặt xong Thịnh Gia Nam liếc mắt nhìn Giang Trì, lúc này đối phương mới cong môi ôm lấy mình.
"Nói đi sao cậu lại đẹp vậy hả." Giang Trì tiến đến sườn mặt Thịnh Gia Nam, chóp mũi không tự giác cọ vào tai cậu, như một đôi tình nhân đang thì thầm, "Chỗ nào trên người cũng đẹp."
Đây không phải lần đầu Thịnh Gia Nam nghe thấy loại khích lệ này, rất bình tĩnh cầm khăn lau hai bàn tay đang ướt.
"Mắt đẹp." Giang Trì nói rồi xoa khóe mắt cậu, sau đó ngón tay chậm rãi mà dời xuống chóp mũi, nhẹ nhàng chạm một cái, "Mũi đẹp."
Nói đến đâu là di chuyển đến đấy, tay sờ đến khóe môi, đảo quanh cánh môi mềm mại một vòng: "Môi cũng đẹp."
Xúc cảm trên môi hơi ngứa, Thịnh Gia Nam hạ mắt, lông mi run hai lần, nghiêng đầu đi.
Giang Trì không để ý, đặt cằm lên bả vai cậu, nhìn người trong gương: "Nói đi có phải cậu là người đẹp nhất thế gian này không."
"Đúng." Giang Trì tự tiêu khiển trả lời.
"Được rồi." Thịnh Gia Nam dùng khuỷu tay chọc hắn, hơi dịch ra bên ngoài, "Muốn tắm không, để tớ ra ngoài trước."
Giang Trì buông tay, lười biếng đứng thẳng dậy, nhìn thấy một nhúm tóc ướt trên trán Thịnh Gia Nam hơi vểnh lên.
"Không ra cũng được." Giang Trì vuốt lọn tóc đáng yêu kia, thay Thịnh Gia Nam vuốt sạch nước trên đó, "Đâu phải cậu chưa thấy tôi tắm lần nào."
Thịnh Gia Nam không thèm để ý, treo khăn lên rời đi.
Giang Trì không cầm áo ngủ, theo sát cậu bước ra.
Nghe thấy động tĩnh, Lăng Mạc ngẩng đầu liếc bọn họ: "Hai người làm gì mà lâu thế? Ai không biết còn tưởng đang yêu đương bên trong đấy."
Giang Trì xuy một tiếng: "Một lúc vậy mà đủ yêu sao?"
Phòng ngủ yên tĩnh chốc lát, Tam Tam là người đầu tiên phản ứng kịp: "Ôi coi tụi tôi chết rồi à? Phải không? Đúng chứ? Thứ tao đang nghĩ không sai đâu nhỉ."
Lăng Mạc nhìn Giang Trì: "Tôi đang nói yêu đương đấy, ông hiểu được à."
"Thì tôi cũng nói yêu đương." Giang Trì đi qua bàn Thịnh Gia Nam, nhẹ nhàng nhéo cổ cậu, "Chút ít thời gian này thì đủ làm gì, hôn một cái ôm một cái còn không đủ."
Người chưa từng yêu đương mà khí thế không nhỏ nha.
Lăng Mạc liếc hắn: "Ông biết mình vào bao lâu không? Hơn mười, gần hai mươi phút đấy, ngần đó thời gian muốn làm gì cũng đủ rồi."
"Tôi không đủ." Giang Trì dõng dạc trả lời.
Mặt thì hướng về Thịnh Gia Nam, tùy tiện ngồi xuống, một chân duỗi đến bên chân cậu.
Lăng Mạc cạn lời: "Tuy nhìn ông đúng là lợi hại, nhưng loại chuyện này có thực tiễn mới có hiểu biết, ông chưa yêu đương bao giờ, còn không bằng anh đây, đừng ở đó mà khoác lác."
Tam Tam nghe xong thì cười khanh khách, gia nhập chiến trường: "Đừng nói yêu đương, anh Trì ấy à, liệu đã mất nụ hôn đầu chưa?"
"Đúng vậy." Có thể cười nhạo Giang Trì, Lăng Mạc cảm thấy cực kỳ vui sướng, "Mấy ông đừng thấy Giang Trì lớn lên đẹp trai, dáng người tốt, sở hữu toàn bộ ưu điểm cả nam cả nữ yêu thích.
Nhưng thực chất mới chỉ là bạn nhỏ hai mươi thôi, nụ hôn đầu vẫn còn, miễn bàn gì mà lợi hại."
Y nói xong chuyển hướng qua Giang Trì: "Không nói sai chứ? Ông vẫn còn nụ hôn đầu đúng không?"
Dứt lời không đợi Giang Trì đáp lại, đã quay qua xác nhận với Thịnh Gia Nam: "Nam Nam, cậu ấy vẫn còn hả?"
Thịnh Gia Nam đang ngậm ống hút uống nước, nghe vậy ngẩng đầu suy nghĩ một lát, gật gật đầu: "Chắc còn."
Dứt lời ghế Thịnh Gia Nam liền bị người ta dùng chân câu lấy, kéo đến bên cạnh Giang Trì, hô hấp ấm áp lập tức phả lên cổ: "Cậu về phe nào? Hả?"
Giọng Giang Trì trầm xuống tỏ vẻ đe dọa, nhưng trong giọng tiếng lại lộ ra ý cười: "Có tin tôi cưỡng hôn, cho cậu nụ hôn đầu này không."
Thịnh Gia Nam khựng lại, nghiêng mặt nhìn Giang Trì, chỉ thấy hắn ra vẻ hung ác nhướng mày, tựa như đang hỏi "có sợ không".
Thịnh Gia Nam tạm dừng một lúc lâu, cuối cùng cúi đầu yên lặng uống nước.
-
Ngày nghỉ trôi qua trong giây lát, đảo mắt đã đến thứ hai.
Gần đây xuất hiện không khí lạnh, sáng sớm trời hơi buốt, Giang Trì đưa Thịnh Gia Nam đến khu dạy học.
Chuông vẫn chưa reo mà trong ngoài đều là người, học sinh đi qua không khỏi liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Giang Trì coi như không thấy, sờ tay Thịnh Gia Nam, bàn tay ban nãy được hắn nắm vẫn còn ấm, bên kia thì hơi lạnh.
Giang Trì cầm lấy nhét vào túi áo mình, hận không thể mọc thêm mấy tay để che cho cậu.
"Tớ không lạnh." Thịnh Gia Nam nói, "Chuông sắp reo rồi, cậu mau đi học đi."
Tay Giang Trì đặt trong túi, đan chặt vào năm ngón của Thịnh Gia Nam: "Từ từ, học hành nào quan trọng bằng cậu."
Nhìn qua biểu cảm còn rất đắc ý.
Vừa khéo có hai nữ sinh đi ngang qua bọn họ, nghe thấy lời Giang Trì thì nhìn nhau cười, vừa đi vừa nói chuyện ——
"Ôi thật sự rất thân mật, tôi từng lén hỏi riêng bạn trai rồi, anh ấy bảo thẳng nam tuyệt đối sẽ không có loại quan hệ tốt thế này, chẳng nhẽ bọn họ thật sự là kiểu quan hệ đó sao?"
"Chưa chắc đâu, hồi cấp ba tôi cũng có một cặp bạn tri kỷ như vậy.
Hai nam sinh, quan hệ cực kỳ tốt, thường xuyên mặc quần áo của nhau, ăn chung một bát mì, mỗi ngày như hình với bóng, kết quả sau này tự tìm bạn gái."
"...!cũng có thể nghĩ theo hướng đó, cơ mà nếu tôi có một người bạn nhỏ nhắn như Thịnh Gia Nam chắc cũng sẽ si mê giống Giang Trì mất thôi.
Cậu ấy lớn lên quá đẹp, hơn nữa vừa nhìn đã biết tính cách siêu tốt.
Nếu tôi là Giang Trì, ngày nào cũng phải ôm cậu ấy cắn cắn."
Vì xung quanh quá ồn ào, bọn họ tám chuyện cũng không cố ý nhỏ giọng lại, dễ dàng bị Giang Trì thính lực không tệ tóm được.
Giang Trì nghe đại khái.
Vì vậy khi Thịnh Gia Nam nhìn sang, chỉ thấy miệng hắn hàm chứa ý cười, hình như đang nghĩ đến chuyện nào đó vui vẻ.
Thấy ánh mắt Thịnh Gia Nam, Giang Trì còn đắc ý nhướng mày, khóe miệng cong cong: "Chỉ tôi có thể cắn."
Thịnh Gia Nam: "..."
"Phải không?" Giang Trì khảy khảy ngón tay trong túi áo.
Thịnh Gia Nam: "...!Ừ, thế nên cậu mau đi học đi."
Vừa dứt lời chuông vào học vang lên, xung quanh có không ít học sinh chạy kịp đến khu dạy học, ba bước hai bước lao vào trong.
Lúc này Giang Trì mới lưu luyến không rời buông cậu ra: "Tan học chờ tôi tới đón."
"Ừm." Thịnh Gia Nam gật đầu.
-
Chờ Giang Trì rời đi Thịnh Gia Nam mới vào lớp, trực tiếp ngồi xuống hàng cuối cùng.
Vì sợ vai chính nhận ra gì đó, cậu không muốn để Giang Trì biết quá nhiều, vậy nên cố ý chờ đến thời gian học mới tải phần mềm nhận đơn vẽ Cố Phán Ngữ giới thiệu về.
Sau đó dựa vào hướng dẫn của app đăng